Đêm buồn lạnh giá ướt đôi bờ vai từng hạt tuyết rớt rơi bên thềm
Nhẹ đôi mi khẽ ướt lệ sầu đường vắng lang thang lòng nhớ ai.
Anh vội vã ngang qua đời em , để lại vết cắt sâu trong tim và rồi anh cất bước lặng thầm anh đùa vui thế sao .
Em nguyện cầu xin trái tim vô tình , và một trái tim không u sầu để em không nhớ thương một người, người nói tiếng yêu rồi bước đi.
Em dại khờ xin tiếng yêu chung tình dù đó chỉ là muộn màng và thời gian có quay trở lại em sẽ không bao giờ yêu.
Tuyết cứ rơi cứ vô tư bay ngang qua đời em, tình em đã chết theo mùa đông đã mãi trôi xa
***
Có lẽ tới thời điểm này tôi vẫn không thể tin hạnh phúc đang thật sự bên tôi. Đã từ lâu, chính xác hơn là tôi chưa bao giờ thật sự có niềm tin vào tình yêu ngược đời của tôi. Bao đứa con trai đến rồi cũng đi. Đi với những lí do ngớ ngẩn nhất, đáng thương nhất, đáng ghét nhất và cũng đáng cảm thông nhất... Nhưng dù là lí do gì gì đi nữa... thì tôi cũng ghét tất cả. Nói chung, tôi không mong ai bước vào cuộc đời tôi nữa !
Trái tim tôi lúc nào cũng rộng mở, nhưng khi có một vị khách bước vào, cánh cửa ấy lập tức được khóa lại. Thậm chí tôi vứt cả chìa khóa đi, hòng giữ chân vị khách qua đường. Và chính vì đã vứt chìa khóa, nên khi vị khách ấy một mực ra đi, tôi phải phá cửa trái tim, có lúc làm bong cả bản lề... Trái tim tôi đau lắm.
Ngày xưa, hai cánh cửa trái tim tôi rất đẹp. Nhưng rồi mỗi vị khách ra đi, họ lại làm cánh cửa rung lên bần bật. Có lúc cánh cửa tuột khỏi bản lề, bị hỏng vài chỗ, tôi đau đớn dựng lên, cố ráp lại... nhưng rồi sao, cánh cửa vẫn mở nhưng khó khăn hơn. Tôi nhìn những vị khách qua đường và lại càng cố rộng mở. Có lẽ không ai quá lì lợm và liều lĩnh như tôi. Nhưng có lẽ cái sức chịu đựng trong tôi cũng có giới hạn. Một ngày đẹp trời, tôi đạp tung cả hai cánh cửa. Vứt luôn cả chìa khóa. "Đấy, bây giờ thì chẳng còn gì phải đóng với khép. Ai muốn vào thì vào... " Tôi khẩy cười... vì bây giờ bắt đầu có quá nhiều khách không mời lại đến. "Đời là thế...!"
Từ ngày cánh cửa mở, rất nhiều khách vào. Tôi dửng dưng đón. Tôi cũng không thèm đếm xỉa đến việc vị khách đó muốn chơi bao lâu. Thậm chí tôi trồng xương rồng ngay lối vào, thêm muối vào tất cả các món tiếp đãi. Ấy vậy mà... "đời là thế...! ". Các vị khách vẫn ghé thăm. Thậm chí họ cũng như tôi, không màng đến cái trái tim đang trọ thế nào. Họ thấy xương rồng trước ngõ, vẫn đạp lên. Thậm chí chân chảy máu, nhưng vẫn cố vẻ điềm tĩnh và vui cười khi bước vào. Họ cố ăn những món canh tình ái đầy vị mặn. Họ nói sẽ làm xương rồng ở lối vào không có gai và sẽ làm muối trong tim tôi thành đường. Nhưng câu nói sáo rỗng, không thật, vậy mà tôi vẫn tin, vẫn hi vọng. Rồi sao nữa... Cánh cửa thì không khép. Mọi người cố dẫm đạp để vào, để chinh phục, và rồi lại bỏ đi. "Đời là thế", có lẽ câu nói này sẽ ám ảnh tôi suốt đời.
Cho đến một ngày, một ngày không như mọi ngày. Mặt trời rọi nắng tâm hồn tôi. Tôi hít một hơi dài, đón chào một ngày mới. "Ngày hôm nay đẹp!" .Có lẽ sau bao ngày tối mắt, bây giờ tôi mới sáng ra được một tí. Tôi định bụng đã đến lúc phải sửa cánh cửa lại, tôi sẽ tìm một cái gì đó để đóng chặt cánh cửa. Có lẽ không cần phải mở nữa. Tôi cảm thấy một chút phấn chấn trong lòng.
Có khi không có khách, trái tim tôi sẽ vui hơn, vì khách đến làm bề bộn và vấy bẩn bức tường tim tôi. Họ đến và khắc đủ thứ vào đó. Chẳng biết lúc khắc, họ khắc bằng gì, chỉ biết khi trái tim được khắc, tôi vui vẻ và hồ hởi đón nhận. Chỉ khi khắc xong, vị khách như gã điêu khắc xong việc vội rời tác phẩm. Lúc đó, tôi mới nhận ra họ đã khắc bằng dao. Mỗi vết lại lấy đi một ít máu, một ít chất trái tim tôi. Tôi giận lắm, và cũng hận nữa. Tôi không mướn người ta vào, không mướn khắc những giấc mơ, những ảo mộng vào tim tôi, vậy mà cứ đến và để lại những tác phẩm dang dở.
"Nhưng giờ thì hết rồi nhé. Đóng cánh cửa lại, mọi chuyện sẽ chấm dứt" - Tôi đang vui vì nghĩ đến việc chấm dứt mọi thứ chỉ bằng một hành động cực kỳ đơn giản "đóng và khóa". Tôi lụi cụi làm. Công việc tưởng nhẹ nhàng cũng mất khá nhiều công sức. Đầu tiên tôi dẹp bỏ những thứ rác rưởi, sắp xếp gọn lại vài tác phẩm của những gã điêu khắc thiếu thiện chí. Và đặc biệt, tôi vẫn trồng xương rồng nơi lối vào. Trồng xương rồng, tim tôi cũng đau lắm, nhưng tôi muốn người bước vào phải đau trước đã. Tôi chán ngấy cái việc tôi phải đau một mình rồi. Tôi vẫn dùng muối như một gia vị làm trái tim tôi mặn hơn với đời.
Trái tim đã dọn dẹp gọn hơn, cánh cửa cũng đã sắp xong. Giờ còn thêm cái khóa nữa là tốt rồi. Chỉ cần khóa lại, bình yên sẽ được đón nhận nơi đây.
- Mở cửa cho tôi vào với!
Tôi giật mình. Ngẩng đầu lên nhìn "lại một đứa con trai dở hơi"
"Cửa đóng rồi", Tôi lạnh lùng buông tiếng.
"Cho tôi vào, chỉ đêm nay thôi". "Rõ ràng là dở hơi đấy nhé. Trái tim này đâu phải chỗ trọ mà chỉ một đêm...". Tôi bắt đầu tức tối. Nhưng rồi tôi lại mềm lòng. Thằng con trai dở hơi đó vừa bị tống khỏi một trái tim mà theo lời kể trái tim đó cũng đẹp lắm, chỉ có điều trái tim ấy mở cửa đón rồi cũng sập cửa bảo hắn đi. Giờ hắn mệt rồi. Hắn cần một trái tim để trọ.
"Trọ một đêm", tôi thầm nghĩ "một đêm cũng chả sao, dẫu gì trái tim này cũng đã đón biết bao khách rồi, thêm một khách cũng không thể làm trái tim tôi khác đi được". Thế là tôi miễn cưỡng nhích cánh cửa chút xíu. Khoảng trống mở chỉ vừa đủ để hắn lách vào. "Áaaa" hắn chút nữa làm bể trái tim tôi vì tiếng hét. Hắn đạp phải gai xương rồng. Bàn chân hắn đang giãy nảy trong đôi tay tôi. Tôi vừa thở dài vừa trách mình yếu lòng làm gì để giờ hắn bắt đầu phiền phức.
Hắn cũng vào gọn trong phòng trọ tim tôi rồi. Tôi lấy nước mời hắn uống và lẩm bẩm "chỉ một đêm thôi". "Mặn thế", hắn chau mày khi đón nhận ngụm nước từ cái ly do tôi mang tới. ... Tôi chợt bối rối, ậm ừ cho qua chuyện.
Đêm đó thật dài. hắn không ngủ. Tôi cũng thế. Hắn thắc mắc về việc tôi đóng cửa trái tim, tôi trồng xương rồng, tôi bỏ muối vào nước... Tôi kể hết. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi thấy dêm thật dài. Dài không phải vì ở bên hắn, mà dài vì tôi đã có thể kế hết cho hắn nghe tất cả, về những vị khách, về cánh cửa trái tim... Mọi thứ trôi qua như muối xát vào tim tôi. Đó là lí do tôi càng muốn lấy thêm muối để trộn vào... để luôn nhớ rằng đời mặn lắm. Câu chuyện của tôi dài bằng một đêm, những gì tôi nhận được mặn chát hơn muối của biển cả. Hạnh phúc đã không mỉm cười với tôi, nên tôi quay lưng với hạnh phúc. Không đón nhận, không chờ đợi, không hi vọng, không gì cả để thấy cuộc sống không nhất thiết phải hạnh phúc mới sống được.
Hắn đã thức cả đêm cùng tôi. Hắn nghe và đón nhận tâm sự của tôi. Im lặng, không mỉm cười, hắn suy tư và như thể hắn hiểu tất cả. Trời đã sáng. Đến lúc hắn phải đi, "tôi có thể tạm biệt không", hắn nhẹ nhàng lời nói như hơi thở. Tôi chợt nhũn người. "Chỉ một đêm, đúng là chỉ một đêm", tôi lại cười theo cái cách của kẻ bất cần đời. Tôi những tưởng vị khách này sẽ đi và tôi cũng không còn mong luyến tiếc như những vị khách trước, thế mà... haha... tôi đang chùn lòng đây... " Hắn nói thêm một lời gió thoảng: "Nếu tin rằng muối có vị ngọt, hãy cho tôi ở lại". Tôi không muốn tin. Bao nhiêu đứa con trai rồi, bao nhiêu hứa hẹn... tất cả rồi sao... rồi vẫn là số 0, thậm chí là số âm nữa.
Nhưng nhớ lại cách hắn nằm nghe tôi kể chuyện, cách hắn chia sẻ cùng tôi, tôi chợt muốn có hắn bên cạnh. Tôi không cần hắn làm gì cả, vì nếu hắn có làm gì rồi lỡ mai này hắn ra đi tôi sẽ đau lắm. Hắn hãy ở bên tôi, chỉ cần lắng nghe tôi thôi là đủ rồi. Đừng hứa hẹn gì cả. Hãy cứ đến và đi nhưng xin đừng vương lại bất cứ gì. Tôi chỉ cần có vậy. Và tôi nói những gì đang nghĩ trong đầu, nói cái mong muốn hắn ở lại nhưng không cần phải quá sức vì tôi.
Trái tim tôi sẽ đóng cửa nhưng không khóa, để hắn có thể đi bất cứ lúc nào. Và đặc biệt hắn có một nhiệm vụ, hãy giữ khóa trái tim tôi. Khi hắn đi, hãy khóa cửa lại. Vì tôi e rằng nếu chìa khóa còn trong tay, tôi sẽ làm hỏng trái tim mình thêm nhiều lần nữa. hắn sẽ là vị khách cuối cùng quyết định cho cánh cửa đó.
Đã bao lâu tôi ở bên hắn tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết đôi khi cuộc sống phải vấp ngã nhiều lắm mới biết được đâu là chỗ có thể đứng vững.
Đôi khi chuyện đời đầy muối và nước mắt mới giúp nhận ra đường và tiếng cười. Tôi thầm cám ơn hắn. Nhờ có hắn, tôi mới biết chưa đi hết cuộc đời thì không nên bi quan vì điều gì cả. Và khoảng thời gian bên tôi, hắn cũng nói một ngày nào đó hắn sẽ đi, nhưng hắn sẽ không khóa cánh cửa này lại.
Hãy cứ mở vì cuộc sống vốn là như thế. Điều quan trọng là tôi mở cửa đón nhận và tiễn khách như thế nào thôi.
Và rồi 1 ngày...một ngày không như mọi ngày... Hắn đã ra đi.....
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny