Blog viết về những suy nghĩ,tâm trạng.Có thể là vui...có thể là buồn,giận dữ hoặc hạnh phúc.Tất cả chỉ xoay quanh 1 cuộc đời đầy sóng gió của Tôi .1 con người khắc khổ giữa 1 cuộc sống khắc nghiệt...luôn khép kín và bí ẩn.

Cuộc Sống Của Tôi [Là] Nợ Ai Đó Cả Thế Giới !

- Đời Tôi như đời sông, như cuộc sống hòa tan vào thời gian, luôn trôi đi và không ngừng đổi mới, mãi mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế...

- Định mệnh Tôi cũng có thể chỉ là một dòng sông, đôi khi lờ lững trôi đi, đôi khi trong lòng dậy sóng. Định mệnh Tôi là một dòng sông phẳng lặng, nhiều khi Tôi không biết dòng sông sẽ trôi về đâu ? Như chưa bao giờ biết đâu là khởi đầu, Tôi cũng không biết đâu là điểm cuối cùng, vì cuộc đời vốn vô tận...

- Tôi như con chim cứ hót mãi trong bụi mận gai. Cạn kiệt máu trong tim mà tình yêu vẫn say ngủ. Thôi đừng tiếc! Chẳng bao giờ người là của riêng ta...

- Cuộc đời và định mệnh tôi luôn được gắn liền với hình ảnh một dòng sông,có thể khi đọc Blog này, bạn sẽ thấy được hình ảnh của một kẻ cô độc đáng thương, luôn lang thang đi tìm một thứ gọi là tình yêu, Nhưng... chẳng bao giờ hắn tìm được và sở hữu thứ ấy một cách trọn vẹn !

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2011

Lời hứa của mùa thu...

Hạ đã qua và thu lại đến. Lẽ dĩ nhiên cái khoảnh khắc giao mùa với bao lãng mạn, tuyệt diệu ấy cũng lặng lẽ trôi qua. Những bận rộn, lo toan, tất bật và chờ đợi đành xếp lại. Bởi lẽ mùa hè với phượng cháy đường và ve ngân ra rả, mùa hè nóng bỏng của những kỳ thi đã tạm biệt tôi. Sợ tôi buồn, nó gọi thu đến...

Mọi người vẫn thường nói mùa thu buồn, ảm đạm, mênh mang và xa vắng lắm. Nhưng lạ sao tôi lại thấy thu vui. Những tia nắng thu vàng ươm nhảy nhót. Cái dìu dịu, êm ả của thu như dỗ dành, nâng đỡ tôi.
Thu đến, một năm học mới bắt đầu. Tôi không còn là một thằng học sinh để náo nức đón ngày khai giảng  những vẫn nép mình bên cổng trường xưa, để nghe tiếng trống khai trường dội mạnh vào tim.
Thu đến, xua đi ánh mắt buồn của ngoại, sự thất vọng của anh, tiếng thở dài của chị.
Thu đến kéo tôi đứng lên bằng những dòng tin nhắn nhủ của bạn bè.
Thu đến để gom gắn những mảnh vụn nát trong tâm hồn với bao ước mơ, hoài bão của tôi.
Và thu đến, thì thầm vào tai tôi: "Dẫu sao kỳ thi Đại học ấy cũng qua rồi. Chỉ là thành công bị trì hoãn thôi. Hãy cố lên!".
Thu đẹp và ý vị quá. Phải chăng mùa thu ấy sẽ tuyệt diệu hơn, ý nghĩa hơn nếu nó được cảm nhận bằng cái nhìn, niềm vui và tự hào của một TÂN -SINH -VIÊN - ĐẠI - HỌC nhỉ?
Tôi hiểu và tôi đã hứa cùng thu. Một lọn gió thu se sắt lạnh, tôi thảng thốt giật mình: "Thu đang bước đi ư?". Tôi chợt nhớ đến câu nói: "Này em, hãy học theo thái độ của dòng sông, gặp trở ngại khó khăn thì đi vòng để tránh chứ không đi lui".
Có một trường Đại học ở Anh đã thay từ “failure” bằng từ “delayed success”. Chắc các bạn học sinh nước mình cũng muốn lắm, người lớn đừng nói chúng tôi “thi rớt”, chỉ là “thành công bị trì hoãn” thôi mà.

Nếu tháng 9 tới, tôi chưa thể là sinh viên, không có nghĩa là tôi trượt. Tôi còn trẻ lắm! Tôi sẽ là sinh viên vào năm sau, năm sau nữa…nhưng.... cũng có thể tôi sẽ không là sinh viên nữa, tôi sẽ là một hướng dẫn viên du lịch, một nhân viên phục vụ quèn hoặc cũng có thể là 1 công nhân ???… Không sao cả, miễn là tôi đừng để những thất bại làm tôi trượt ngã.
Cánh cổng đại học vẫn rộng mở mời mọc, chờ đón tôi, chờ đón bạn... Những hạt nắng cuối thu vẫn rực rỡ, lung linh và dịu dàng đến lạ. Tôi tự nhủ: "Hẹn mùa này sang năm".
...Tôi viết bài viết nhỏ này cũng để gửi tặng những bạn đã không may mắn trong kỳ thi đại học vừa qua một góc bình yên.
.... Hãy bình yên để hào đón những niềm vui và trưởng thành cùng nỗi buồn.
.... Hãy bình yên để đón nhận những cơ hội và đương đầu cùng thách thức.
.... Nếu không có cái mình thích, vậy thì hãy thích cái mình có đi....

.... Chợt nhận ra tôi bất tài, vô dụng và yếu đuối quá....

...Hình như có cái gì đó đang rơi....


P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny

Hay là thôi....

Ngồi trong đêm vắng, nguyện cầu anh được vui
Ở bên nơi ấy anh sẽ không buồn
Dù em vẫn biết người ta không yêu anh
Nhưng lòng em đau chẳng thể nói ra

Chỉ biết lặng thinh, ngồi nhìn anh thật lâu
Mà anh có biết em rất đau lòng
Làm sao để nói em vẫn cần bên anh
Sao bờ môi kia chẳng thể hé ra


Dù em biết tình yêu đó sẽ không thuộc nơi em
Dù em biết lòng anh vẫn mong trở về quá khứ
Nhưng lòng em, vẫn thế vẫn đợi chờ anh thôi
Mong rằng anh sẽ yêu được em

Anh hãy khóc bờ vai em sẽ ở cạnh bên anh
Nhìn anh đau mà tim em như ngập tràn nước mắt
Quên một người rất khó xin đừng buồn anh ơi
Em giở đây chỉ là bạn thân, trong cuộc đời anh thôi
***
( Với tôi, tình yêu của người mơ hồ quá, chông chênh quá...  )
Tự nhiên tôi gặp lại người trên phố, xao xác gió, xao xác lá và xao xác cả lòng người. Sao người khác quá, gầy gò khuôn mặt và cả ánh mắt người nhìn tôi? Tôi cũng đang rỗi, tôi mời người một buổi cà phê nha...???
Vẫn là tụi mình ngồi đối diện, nhưng vẫn chỉ có tôi biết người thích uống món gì....
Một vài câu chuyện trôi đi, tôi ngắm người, lắng nghe giọng nói người nhiều hơn là thật sự nghe người nói gì. Sau công việc bận rộn, những chỉ tiêu này nọ, sau những niềm vui và nỗi buồn, sau những tháng ngày lê thê, hôm qua, hôm kia của những ngày xa lắm, tôi vẫn nhớ người... Tôi đã từng yêu người, người cũng biết mà...
Nhưng tất cả mơ hồ quá...Chông chênh... Và xa xăm quá...
******
Tin nhắn của tôi....
Tôi nói là tôi không cần hồi âm, nhưng người cũng hiểu không phải thế mà, đúng không? Trong lúc buồn nhất tôi chỉ nghĩ đến người. Và người biết không, điều tôi chờ đợi và hi vọng không phải là một khoảng lặng rơi vào đêm như vậy đâu người!
Tôi tự “thuốc”mình là do lỗi mạng, khi giờ này có rất nhiều tin nhắn cô đơn được gửi đi, vì lúc này có lẽ người đã ngủ, vì tôi bảo là tôi không cần trả lời cơ mà?!
... Nhưng rồi cuối cùng vẫn chỉ là tin nhắn không hồi âm...
******
Sinh nhật của tôi....
Tin tưởng rằng mình sẽ có được một chút quyền lực: “ Anh sẽ đến chứ?”.
Tôi chờ, đếm thời gian trên kim giây đồng hồ còn chậm hơn đếm nỗi thất vọng đang tan ra trong lòng mình. Người vẫn chưa đến. Hình như tôi đã tập cho mình thói quen của sự chờ đợi từ khi tôi biết yêu người...
“Xin lỗi, anh có việc đột xuất”.
Sao người không báo cho tôi sớm hơn? tôi đã chờ rất lâu mà người...
Tôi khuấy khuấy ly nước trên bàn, nhạt quá...
******
- Tình yêu là có thật phải không người?
- Niềm tin là có thật phải không người?
- Sự thật là có thật phải không người?
Niềm tin là một điều mong manh lắm người ơi. Tôi chỉ cần đẩy niềm tin ra xa tôi một tí thì cái được gọi là chuyện tình mình cũng trôi tuột đi ngay.
Sự thật cũng là một thứ ở ngoài tầm với của tôi. Tôi đưa tay nhưng nó càng lúc càng xa, mà bản thân tôi lại không muốn đi đến tận cùng sự thật, vì cuối cùng người đau khổ vẫn chỉ là tôi!
Tình yêu này, tôi mải miết rượt đuổi một bóng hình để làm gì vậy người? Vẫn chẳng mong người tìm thấy tôi trong bóng tối....
Hay là thôi, tôi dừng lại nha người...???
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny

TYT 4

Là vì em hạnh phúc khi có anh bên cạnh em
Một nụ hôn thật khẽ lên đôi mắt em mỗi khi buồn
Những điều em thầm giấu trong trái tim đã lâu thật lâu
Dù ngày mai ra sao thì vẫn chỉ yêu người thôi

Dẫu chỉ là giấc mơ em sẽ mơ hoài
Cuối con đường nắng lên chờ anh đến
Đến khi nào trên thế gian mặt trời ngừng sáng lối em đi về
Ánh mắt này, đôi tay này mãi thuộc về nhau.
***
Mỗi khi tôi hoài niệm về quá khứ của mình, về những tình yêu  trước đây, tôi lại buồn, lúc ấy,  người ấy lại im lặng đến cạnh bên và an ủi tôi. Tôi buồn nhiều, nhất là lúc ở bên người ấy vì những khoảnh khắc đó gợi tôi nhớ tới kỷ niệm với mối tình đầu. Nhưng không hiểu sao người ấy kiên nhẫn đến lạ, cứ bên tôi, không mệt mỏi suốt một thời gian dài.
Người ta nói: "Ký ức tình yêu như một bức tranh. Nếu ta cứ tô lại thì nó luôn sống động. Còn nếu ta để yên thì bụi thời gian sẽ kéo nó vào dĩ vãng". Hình như câu nói ấy làm tôi chợt tỉnh.
Tôi chợt muốn tô màu cho cuộc sống hiện tại của mình những nét phác họa tuyệt đẹp mà bấy lâu nay tôi không để ý. Tôi đang có những mảng màu tươi sáng, mảng thì rạng rỡ, mảng thì dịu dàng, đáng yêu. Hình như ánh ban mai về đang làm cho tôi nhìn rõ tất cả.
Tôi nhận ra người ấy luôn làm cho tôi thấy bình yên, kể cả khi tôi buồn. Cứ mỗi lần như thế, tôi chợt nhận ra rằng tôi thực sự cần người ấy, tôi cần người ấy bên cạnh tôi bây giờ và cả sau này nữa...
Tôi muốn tô màu bức chân dung người ấy trong tâm tưởng mình, khuôn mặt góc cạnh, trắng trẻo, mũi cao thanh tú. Người ấy trông thư sinh nhưng ánh mắt rất mạnh mẽ mà thật độ lượng. Tôi muốn mượn bà tiên một cây đũa thần để tô màu cho tình yêu bao la cùng sự chăm sóc ân cần mà người ấy dành cho tôi. Tôi muốn dùng bảy sắc cầu vồng và chắc chắn sẽ có một biển màu rực rỡ hiện lên theo bước chân người ấy, ở xung quanh tôi, những nơi mà chúng tôi đến.
Có những lúc tôi vẫn nhớ đến những người yêu cũ nhưng không nhiều như trước nữa. Không còn trách móc, đau khổ quay quắt hay những câu hỏi không bao giờ có câu trả lời: "Tại sao tôi yêu người  hết mình mà người  lại đối xử với tôi như vậy?" hoặc là "Tại sao người yêu tôi mà lại làm tôi đau khổ?". Tôi không còn cố gắng giải thích mọi chuyện trong phạm trù đạo đức nữa. Tôi là người tốt và những người yêu cũ của tôi cũng vậy. Chắc là người ấy có những nỗi khổ riêng. Có lẽ duyên số của chúng tôi chỉ được như vậy và khi duyên số hết rồi thì phải xa nhau, không nên giận hờn, không trách móc. Tôi thấy thanh thản trở lại.
Thời gian lại trôi qua
Giờ thì tôi đã có thể tinh nghịch hỏi người ấy, người đã bên cạnh tôi suốt một thời gian dài xem người ấy đang tô bức tranh nào? Người ấy cốc vào trán tôi bảo rằng, người có một bức tranh vẽ rất nhiều những bông hoa mặt trời nhỏ, giống như khuôn mặt xinh xắn đang đứng bên cạnh người vậy. Những bông hoa này "mít ướt" làm cho bức tranh bị nhòe. Người phải tô lại cho đẹp và đã sắp xong rồi.

Cảm ơn người nhiều lắm. Cám ơn tình yêu của người đã làm cho trái tim tôi biết đập lại rộn rã. Hãy cầm tay tôi để cùng tô điểm cho bức tranh tình yêu và cuộc sống, người nhé ?
Tôi yêu người !

P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny

Để dành...

Hãy khóc đi hết trong lòng sẽ vơi sầu đi, vô vọng
Tình yêu đã hết xin đừng nhớ nhau làm chi
Và ở nơi đó có người cho anh niềm vui mới
Và anh lại bước trở về thắp lên một tia hy vọng
Nhìn tia sáng ấy vô hồn lẻ loi vụt qua
Thì thôi hãy nói một lời cho em bình yên

Anh đừng buồn xin anh hãy đừng buồn
Cố gắng bước qua trong thời gian này
Em đợi chờ, ngàn năm vẫn đợi chờ
Khi xưa mất nhau chỉ vì ai

Ở nơi đó anh được yêu, anh được mơ
Anh được vui có khi nào buồn không
Thôi đừng nhớ, thôi đừng thương
Thôi đừng vui, thôi đừng yêu để tôi buồn
Ở nơi đó anh được yêu, anh được mơ
Anh được vui có khi nào gọi em
Thôi đừng nhớ, thôi đừng thương,
Thôi đừng vui, thôi đừng yêu đã lỡ lầm

***
 Tôi  nhớ khi còn là một thằng nhóc, tôi rất thích để dành. Tôi để dành cái nón bà ngoại mới mua mà không dám đội, để rồi khóc hết nước mắt khi phải bỏ đi vì bị chuột cắn te tua.

 Tôi để dành những viên sỏi nhỏ đến đầy một ngăn cặp, ước mơ có một bể cá cho riêng mình khi lớn lên. Để dành những đồng tiền lì xì  vào con heo đất, cho đến ngày những đồng bạc ấy chẳng đứa trẻ nào dùng để mua kẹo nữa. Nhưng tôi vẫn luôn hạnh phúc vì thói quen đó của mình.
  Lớn lên, tôi lại có thói quen để dành nước mắt. Mỗi lần gặp chuyện gì buồn, tôi lại nghĩ, mới như vậy mà đã khóc rồi sao? Nước mắt của mình phải để dành cho những nỗi đau lớn hơn, cho những niềm vui ý nghĩa hơn. Nên tôi thường  hát thật lớn khi buồn, tôi đi lang thang lúc cô đơn, và tôi chờ đợi những niềm hạnh phúc mong manh như sương khói. Không thấy hạnh phúc, cũng không buồn, chỉ thấy trái tim nằng nặng như có vật gì đó đè lên, một sự chênh vênh khó cắt nghĩa.
   Tôi để dành những niềm vui, những nỗi buồn của mình vào những trang nhật ký. Mỗi khi buồn, tôi lại viết vào đó những câu chuyện nho nhỏ của riêng tôi. Tôi chờ một ngày người đến, tôi sẽ kể cho người nghe, để người yêu tôi nhiều hơn nếu người đến với tôi bằng cả trái tim mình. Tôi để dành những ước vọng cho ngày mai.
   Tôi có nhiều thứ để dành lắm, tôi là một người giàu có phải không người? Nhưng tôi không để dành được tiền bạc, không để dành được niềm vui, không để dành được nụ cười và sự hồn nhiên. Với những thứ đó, tôi là kẻ trắng tay.
   Người có đến bên tôi khi tôi chỉ để dành được những câu chuyện buồn, những ký ức trẻ con, những xúc cảm không lời? Người ta nói không có chuyện tình yêu đẹp cho một người xấu xí và trí thông minh bình thường mà lại quá mộng mơ. Có phải vì thế mà đến bây giờ tôi vẫn cô đơn? Bởi cổ tích luôn bắt đầu bằng: Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi nào đó, có một chàng trai tuấn tú và thông minh...
   Hôm nay, có một người tặng tôi một thanh chocolate tình bạn. Tôi để dành mà chẳng biết để dành cho ai? Khi về nhà, cho tay vào túi áo, thanh chocolate đã tan chảy tự bao giờ. Tôi sợ đến một ngày, những ước vọng hạnh phúc của tôi cũng sẽ tan chảy như thanh chocolate đó.
   Cổ tích không dành cho người như tôi, mà tôi thì vẫn để dành những câu chuyện của riêng mình cho một người tôi chưa biết là ai....
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny

Anh còn nợ em !


Anh còn nợ em
Công viên ghế đá
Công viên ghế đá
Lá đổ chiều êm

Anh còn nợ em
Dòng xưa bến cũ
Dòng xưa bến cũ
Con sông êm đềm

Anh còn nợ em
Chim về núi nhạn
Trời mờ mưa đêm
Trời mờ mưa đêm

Anh còn nợ em
nụ hôn vội vàng
nụ hôn vội vàng
Nắng chói qua song

Anh còn nợ em
Con tim bối rối
Con tim bối rối
Anh còn nợ em

Và còn nợ em
Cuộc tình đã lỡ
Cuộc tình đã lỡ
Anh còn nợ em
***
( Viết cho TYT1, TYT2, TYT3 và tặng Anna - E )
Người ta gặp nhau là duyên. Yêu nhau là duyên. Cưới nhau là nợ. Lìa xa nhau là dứt nợ lẫn duyên.
Chúng ta yêu nhau, từng yêu nhau là chữ duyên rất lớn. Tôi yêu người đến quên bản thân mình là do tôi nợ người chữ duyên từ kiếp trước. Tôi yêu người đến quên tất cả khổ đau là do tôi nợ người từ kiếp nào. Rồi người quyết cắt đứt nợ, rũ bỏ duyên khi người không còn yêu, đó là do duyên tự diệt. Người không có lỗi.
Tôi không cố níu kéo, bởi tôi cũng biết duyên tự sinh ắt duyên tự diệt. Thói đời vẫn thế, có đổi thay được mấy là bao.
Vì thế, tôi sẽ để duyên tự diệt. Nếu là tôi, tôi sẽ thanh thản chấp nhận chữ cạn như một quy luật không thể đổi thay. Để người đi.
Biết đâu tôi xứng đáng với một hạnh phúc khác, không phải là người.
Biết đâu người sẽ có hạnh phúc khác, hơn nhiều, mà không phải là tôi.

Biết đâu chúng ta gặp nhau chỉ để minh chứng cho chữ duyên trong trần thế và trả hết nợ của gian truân kiếp nào. Vậy thì, duyên đến rồi đi, nợ hết rồi tan.
Tương phùng thì sẽ chia ly, chia ly lại tao ngộ (một ai đó không là người) thì hà cớ chi tôi lại phải oằn lòng trong bể nước mắt khi người dốc hết tình cho lần đay nghiến sau cuối.
Hà cớ gì tôi lại oặn thắt cơn đau nơi trái tim không còn nhịp thở (để bắt đầu những nhịp thở mới, có lẽ).
Hà cớ gì lại phải day dứt trong nhau.
Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Có có không không, không không có có. Có mất, mất lại có. Quy luật công bằng, tôi tin là như thế. 
Người cũng tin là như vậy, nên đi.
Tôi sẽ tin là như vậy. Từ lúc này....

P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny

Điều Giản Dị

Dịu dàng hạt nắng đùa nhẹ trên áo
Đôi môi em gọi bao khát khao
mắt em vời vợi đăm đắm trời cao
Em mong manh tựa rừng cây trút rơi lá
Gió chiều bỗng chợt xao xuyến mãi không nguôi

Người yêu ơi dù mai này cách xa
Mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta
Và ta biết một điều thật giản dị
Càng xa em ta càng thấy yêu em

Hội ngộ rồi chia ly cuộc đời vẫn thế
Dẫu là mặt trời nồng nàn khát khao
Hay đêm mịt mù đăm đắm trời cao
Nếu không có người cuộc đời trôi về đâu
Nếu không có người mặt đất quá hoang vu

Và ta biết một điều thật giản dị
Càng xa em ta càng thấy yêu em

***
Những ngày này, trời cứ mưa rồi lại nắng, làm lòng người đôi lúc thấy thật mệt mỏi. Ngồi nghe những bài hát buồn, tôi thấy trong sâu thẳm trái tim mình cũng vậy. Mọi thứ đang đảo lộn, bộn bề, quần vũ và khó hiểu.

Đã bao nhiêu ngày rồi nhỉ ? Sau thời điểm mà chúng ta không còn nhắn tin cho nhau mỗi buổi sáng thức dậy... Đó chưa phải một khoảng thời gian dài, chưa đủ để kiểm nghiệm một cái gì đó thật sự sâu sắc. Tôi cũng tưởng rằng mình đã nhớ, đang mơ mộng và sẽ yêu... nhưng tôi nhận ra rằng, tôi chưa thật sự sẵn sàng để tình yêu đến.
Nên hôm nay, tôi lại ngồi đây, một lần nữa giãi bày với người, viết cho người những suy nghĩ thật lòng của tôi. Tôi biết cả hai chúng ta đã có nhiều giây phút thật sự vui vẻ và hạnh phúc. Tôi cũng biết cả hai đều quan tâm tới nhau và muốn cùng nhau nói chung một câu. Cách đây một thời gian ngắn, tôi đã nghĩ câu nói này thật dễ dàng và nhẹ nhàng để nói. Nhưng giờ thì tôi cảm nhận được nó khó khăn và quan trọng thế nào.
Tôi đã mong rằng thời gian thử thách này trôi thật nhanh và chúng ta sẽ tiếp tục con đường cả hai từng nghĩ tới. Nhưng khi thời gian thử thách đã trôi qua thì tận sâu trong trái tim, tôi thấy rằng con đường đó vẫn chưa hiện ra trước mắt chúng ta.
Tôi thật sự xin lỗi, vì tôi, chính tôi là người khai hoang con đường chúng ta đang đi, nhưng cũng chính tôi lại là người đầu hàng. Tôi không hề sợ gian nan, khó khăn, tôi cũng không sợ bất kể thứ gì ngăn cản, nhưng tôi sợ sẽ làm người buồn, người khóc. Bởi tôi nhận ra rằng mình chưa thể hy sinh điều gì để chăm sóc cho tình yêu. Tôi chưa chuẩn bị mọi tâm trí để đón nhận tình yêu. Thật sự quá khó khăn để tôi nói ra những câu này, vì tôi biết người sẽ hụt hẫng, sẽ cảm thấy tôi thật đáng ghét, thật đểu cáng.
Tôi đã tự cho mình là một kẻ cả thèm chóng chán, một kẻ nông cạn... nhưng...
Đã hơn một năm nay tôi ngỡ tưởng có lúc tôi chạm được cái đích để bứt phá, nhưng tôi chưa hề. Tôi không dám, sợ và lo lắng sẽ không thể làm tròn trách nhiệm khi nói ra những câu muốn nói. Và thực sự tôi thấy mình đã quyết định đúng khi giãi bày với người, khi quyết định "try". Vì sau khoảng thời gian ngắn này tôi mới nhận ra dù tôi đã vượt qua cái điểm bứt phá, tôi có những điều kiện cần và đủ để bày tỏ nhưng càng tiến sâu, tôi càng cảm thấy mình đang làm người buồn, thấy tôi chưa thể làm tròn những gì tôi cần làm cho người.
Tôi không biết người có nhận ra tôi còn quá ngây ngô, trẻ con, và mờ nhạt hay không nhưng tôi thì biết rằng cứ tiếp tục thế này người sẽ buồn vì tôi không thể làm gì nhiều hơn cho người. Những ngày qua chưa có quá nhiều điều để nhớ, kỷ niệm hay điểm chốt... không phải tôi không muốn tạo ra mà vì tôi sợ làm những thứ đó ở cái mức không xứng đáng với người.
Tôi rất muốn mỗi sáng thức dậy được nắm tay người đi dạo ngoài biển, được nhận những tin nhắn đầy yêu thương và sự quan tâm của người . Tôi cũng rất muốn được cùng người đi lang thang trên con đường Trần Phú vào buổi tối, ăn nem nướng hay  tìm mua mấy thứ vớ vẩn. Tôi cũng muốn mỗi sáng nhắn tin nhắc nhở người vài điều, nhắn cho người những lúc nghĩ tới người. Tôi còn muốn nắm tay và được người ôm vào lòng nữa... Nhưng tôi không hiểu sao mình đã không làm như thế những lúc nghĩ tới người... Có lẽ vì tôi vẫn chưa sẵn sàng.
Tôi hy vọng người sẽ đọc hết những dòng chữ này, hiểu và tha thứ cho sự hèn kém, sự đột ngột của tôi. Ngay lúc này tôi muốn nhắn tin hỏi thăm bữa tối, hỏi thăm công việc và sức khỏe của người. Nhưng tôi lại không làm vậy...
Tôi thực lòng không muốn mọi thứ sẽ kết thúc nhanh như thế này. Nhưng có lẽ như thế là đủ chứng minh tôi có thể làm được gì, đủ để người thôi buồn vì tôi, để người hiểu tôi chưa đủ sức đón nhận những thứ thật sự sâu sắc.
Cảm ơn người đã cho tôi một thời gian thật sự vui vẻ và hạnh phúc khi nghĩ tới tình yêu. Tôi hy vọng sáng mai tôi vẫn cảm nhận thấy  nụ cười của người khi đọc những dòng này, tôi cũng hi vọng sẽ nhận được những tin nhắn tràn đầy yêu thương như trước đây người đã từng làm và nhận thấy sự vui vẻ của người. Tôi mong rằng người vẫn sẽ hạnh phúc và mỉm cười!
Tôi xin lỗi!
 ...Đôi khi tôi cũng muốn tìm cho mình một tình yêu. Thứ mà một thằng con trai đến tuổi này nên biết, có thể biết và cần biết. Thứ mà khiến một thằng như tôi, ngồi trước màn hình tivi, xem những cảnh tình ái lại thấy rộn rạo cả người. Thứ mà mà khiến một thằng như tôi nghẹn cả cổ khi mấy đứa bạn đút sữa chua cho người yêu ăn ngay trước mắt. Cái thứ đó thật sự là đầy quyền năng.
Tôi không biết là mình đã muốn yêu tự bao giờ nhưng thỉnh thoảng ngồi ngẫm nghĩ tôi mới nhớ là nhiều khi tôi ghen với lũ bạn hoặc muốn trải qua những cảm giác như trên tivi. Có lẽ đó là dấu hiệu của một con tim muốn yêu. Tôi ghét mấy đứa bạn lúc nào cũng kể chuyện người yêu, lúc nào cũng mang người yêu nó theo khi tụi tôi đi chơi. Tôi cũng ghét những hành động chăm sóc của tụi nó với người yêu. Nhưng không thể hiểu tại sao tôi vẫn không thể yêu... 
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny

Biển khát

Biển lỗi lầm! Để cho con sóng chứa đầy bão dông
Em lỗi lầm! Để con tim anh mang bao đớn đau
Em tiễn anh đi ngày nào
dù biển có sóng, sóng cuốn vào nhau
Em đón anh về lạc nhau con sóng tìm về nơi đâu ...

Biển khát, biển khát bờ
Em khát anh như nắng khát chờ mưa
Tình yêu, đầy bão dông
giây phút mong manh em bội ước tình anh
Biển khát, biển khát bờ
Em vẫn yêu anh, con sóng vẫn đợi chờ

Tình yêu ấy là cơn bão giông sóng xô bạc đầu
Tình của anh vượt qua đớn đau trái tim hiền hòa
chẳng thể xa cách sóng về bến bờ

Còn tình yêu ấy lỗi lầm sẽ qua...
***
Sáng mưa. Những cơn mưa xuân đầu mùa. Mưa lây phây, lất phất, rả rích và dầm dề. Một tuần mới lại bắt đầu.
Mùa xuân, mùa xuân 2010 và tôi lại trở về với vạch xuất phát, một con số 0 tròn trịa. Vẫn một câu nói, một câu hỏi tu từ: "Thời gian liệu có bao giờ trở lại?"
Mùa xuân năm nay lạnh thật, đã cuối tháng 1 rồi, vậy mà trời vẫn lạnh như mùa đông. Và rồi, một chuyến đi biển đúng vào những ngày cuối tuần mưa, gió mùa.
Biển mùa này vắng lắm. Lần đầu tiên, lần đầu tiên đến với biển vào mùa lạnh. Đi biển nhưng không tắm biển. Một mùa xuân với mưa gió, với biển và nỗi nhớ. Ngồi trên bãi cát và nghe Biển Khát. và  hình như đã mùa xuân rồi. Một mùa xuân mới.
Trời chiều mênh mang, biển thì mênh mông và xa vắng. Lác đác và xa xăm vài bóng người, cũng giống tôi, đến biển mùa vắng khách. Hình như sóng cũng nhẹ lắm. Sóng bạc đầu, xô nhau về với bờ một cách từ tốn.
Chiều... thủy triều lên mà nước vẫn cạn. Biển có gió, có cát nhưng không có nắng mà có mưa. Có cái không khí ẩm ẩm trời, lất phất mưa bay như làn sương mỏng.
Tôi đến biển vào đúng cơn mưa đầu tiên của mùa xuân. Những con đường dài từ bờ đến biển vắng lặng. Ở nơi này, chính nơi này đây, đứng giữa thiên nhiên, đất trời chợt thấy con người thật nhỏ bé và hữu hạn. Giữa cái bao la của đất trời, của bức tranh đầy mưa bụi và vắng lặng, con người hiện lên như một cái phẩy bút nhẹ tựa lông hồng của người họa sĩ.
Biển mùa này không ồn ã và con người cũng vậy. Người ta không tất bật, không vội vã như vào mùa du lịch. Và hình như cũng chỉ có vài vị khách muốn tìm đến một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi. Biển với những bờ cát dài chợt thấy heo hút và vắng lặng...
Chuyến đi lần này là chuyến đi sau 1 năm tôi mới về với biển. Thời gian trôi qua nhanh thật. Nói là đi nhiều, đi lắm nhưng 1 năm mới quay trở lại được một lần. Và lần sau thôi, sẽ khác. Tôi có thể chẳng còn là một thằng nhóc hay mơ mộng - một chân vắt qua bên kia cánh cửa của cuộc đời mà lúc đấy cả hai chân đã hòa nhịp với cuộc sống.
Biết là đi sẽ mệt nhưng tôi vẫn đi vì biết rất hiếm khi có cơ hội như thế này. Vài năm nữa bận bịu có lẽ chẳng đi được hoặc có đi cũng không có những cảm giác, suy nghĩ như lúc này đây.
Thế là đủ. Đủ cho một ước muốn. Một chuyến đi tình cờ. Biển, mùa lạnh. Một bài hát cũng tình cờ như đúng với dòng suy nghĩ của tôi vài tháng trước. Có thế nào tôi cũng sẽ giữ lại, giây phút này - một kỷ niệm, tôi của một thời còn quá ngây thơ và đơn giản.
Cứ như là tôi sợ thay đổi. Ừ, sợ thật vì tôi cũng là một người Việt Nam và người Việt Nam là những người sợ thay đổi dù biết thay đổi sẽ tốt cho mình. Hình như, chỉ là hình như thôi... tôi sợ, sợ cái thay đổi vô hình và nhẹ nhàng ấy sẽ cướp mất chính tôi, cướp đi những mơ mộng. Và tôi, là một người hoàn toàn khác.
Và cuối cùng thì tôi biết, biết tôi đã khác. Tôi không còn sốc nổi như mấy năm về trước. Tôi biết, biết tôi cũng chỉ là một dị bản của cuộc sống. Đôi khi, chỉ là đôi khi thôi... tôi thèm được như những đứa khác. Một người bình thường, có một người để yêu, để được quan tâm, chăm sóc. Được đón, được đưa. Nhưng hình như tôi chưa từng như thế. Hình như giữa chúng mình có quá nhiều khoảng cách, do người, do tôi và do những cái gì gì đó nữa tạo ra. Hay là " Tôi chỉ chạy theo bóng người, tôi say sưa bắt cái bóng ấy. Và cuối cùng tôi nhận ra mình sẽ chẳng bao giờ bắt được nó?" Như thế, phải không người?
Có một câu thế này: "Hãy yêu tôi khi tôi còn ở bên, đừng yêu khi tôi đã rời xa ". Tôi đã cố gắng, cố gắng vì tất cả nhưng hình như một mình tôi cố gắng thôi chưa đủ.
Tạm biệt biển mùa lạnh, tôi  lại về với Sài Gòn. Có một người hỏi tôi rằng: " Em còn nhớ biển mùa đông không?"  Tôi  không biết, không biết tôi còn nhớ không nhưng có lẽ tôi không nên nhớ nữa, biển sẽ ở một góc trong tôi. Như thế thôi, người nhé?
Cho tôi quên biển nhé. Cho tôi bắt đầu lại từ đầu. Bắt đầu lại là một mùa xuân. Và thời gian này, đúng một năm từ mùa xuân ấy - một mùa xuân cho riêng tôi. Mùa khao khát yêu thương.
[ 2010. Start again! Wish us happy. ]
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny

Ngốc nghếch !

Có lẽ em thôi dại khờ, có lẽ em thôi lầm lỡ
Ngốc nghếch như em là vừa đừng lặp lại chuyện ngày xưa
Khóc lóc anh cho là đùa, nước mắt cho anh là thừa
Có lẽ em thôi đợi chờ từng ngày dài lại nằm mơ, em mơ...

Em không còn ngây thơ, em thôi mộng mơ thôi la cà cười đùa và em không hay khóc nữa
Anh không còn như xưa, không như ngày nào mà em vẫn nghĩ đến, tính anh hay quên
Từ nay em thôi ngốc nghếch với bao nhiêu suy tư muộn phiền
Từ nay anh thôi không lại gần bên

Người lạnh lùng như thế cớ sao ra đi nay lại về
Đừng làm tim em vỡ tan

Rồi em sẽ quên đi, đợi chờ làm chi
Thì tại ngày nào mình ngốc nghếch quá làm gì
Rồi anh đã thôi cho ai lặp lại chuyện xưa
Có lẽ nước mắt làm thừa cho anh
Và anh sẽ bơ vơ từng chiều nằm mơ
Rồi ngày lại ngày mà cứ đứng mãi đợi chờ
Và em sẽ vui lên khi chẳng còn kề bên
Có lẽ vẫn thế từng ngày mãi mãi hôm nay về sau

Hey, I'm Stupid ?
Hey, I'm Stupid ?Hey, I'm Stupid ?
Hey, I'm Stupid ?
STUPID...!
***
Tôi cứ xao lòng vì những niềm vui nhất thời mà quên mất mình từng tổn thương như thế nào. Những lúc thích hợp con người ta cần làm những việc thích hợp. Có những chuyện phải chấm dứt thì không nên kéo dài thêm nữa.
Có những sai lầm tôi đã phạm n lần vậy mà lại tiếp tục phạm phải lần thứ n+1. Ngay từ đầu, tôi đã biết mình sai, chỉ có điều tôi nuông chiều cảm xúc yếu đuối của mình, để rồi trượt dài, đến cuối cùng người bị thiệt thòi và tổn thương chính là tôi.
Cuộc sống khắc nghiệt với những điều giả dối mà lòng người lại điêu ngoa. Aries dù khác thường cách mấy cuối cùng cũng vẫn là một con cừu đúng nghĩa nhất. Cả tin và lầm lỡ rồi cả tin lầm lỡ lần nữa.
Trên đời nào có buổi tiệc nào mà không tàn. Tôi chần chừ cho sự ra đi của mình vì những lí do hết sức ngớ ngẩn. Tôi luôn tin vào tình yêu, tôi luôn muốn cháy hết mình cho tình yêu, nhưng cuối cùng tôi cũng cần cả tàn nhẫn nữa. Đôi khi tôi thật ngốc, cứ mãi đuổi theo những hi vọng hão huyền, vì những người không bao giờ vì mình, rồi tự trói buộc mình vào tình thế dở khóc dở cười. Nếu tôi có những quyết định sáng suốt và lí trí hơn ngay từ đầu thì giờ không phải ngồi đây nghĩ cách giải quyết hậu quả. Nhưng cuộc đời này nếu biết trước mọi việc thì còn gì mong chờ và đáng sống nữa!
Nếu thời gian trở lại vào lúc bắt đầu sự việc thì liệu tôi có lựa chọn làm cho kết cục khác đi không? Hay tôi vẫn vì những niềm vui tạm bợ với những người tôi cho là đáng mến để rồi cũng ra nông nỗi này. Tôi cuối cùng cũng là tôi... ngốc nghếch một cách đáng thương!
Cuộc đời là một chuỗi những sự kiện. Biết bao sự kiện tôi đã trải qua, biết bao con người tôi đã gặp. Tôi không dám nói mình thanh cao nhưng tôi tin mình không tầm thường như một số người khác. Gặp gỡ nhiều loại người không hề hay ho, chưa muốn nói là bất hạnh!
Có người người từng nói với tôi rằng: "Đừng nghiêm khắc với bản thân mình quá và cũng đừng đánh giá người khác quá nghiêm khắc". Nhưng tôi không thể nhẹ nhàng hơn được khi có những người đáng ghét và khó ưa hơn mức cần thiết. Có những người đổi trắng thay đen một cách trắng trợn, lương tâm đã bị bẻ hết răng nên không còn biết cắn rứt là gì. Tôi vừa phục cho sự vô liêm sĩ hết chỗ chê của họ mà vừa ghê tởm họ, thật là chịu không nổi. Mà không có người xấu như họ thì làm sao biết được tôi vẫn còn tốt chán!
Tôi đã nghe đâu đó câu nói "Đừng buồn vì bị ai đó lợi dụng hãy vui vì mình có ích nên người ta mới lợi dụng". Đúng là lời an ủi tốt nhất khi không còn cách an ủi nào khá hơn! Thôi thì tôi làm kẻ hi sinh oanh liệt.
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy

Tạm biệt nhé những người tôi luyến tiếc. Tôi sẽ bỏ lại sau lưng những buồn vui năm cũ... nhưng sẽ vẫn bay trên những nỗi đau, vẫn bước tiếp cuộc hành trình của chính mình để cảm nhận trọn vẹn nhất hỉ nộ ái ố của cuộc đời này...

P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny

Mưa Sài Gòn

Mưa trong đêm tìm theo bóng ai xa vời
Một ánh sao lung linh dần xa mãi trong đêm buồn
Sao ơi sao về dâu để tiếng mưa hoài
Nước mắt em trong buồn thương nhớ mong

Anh ngôi sao tình trong sáng bao mơ mộng
Nhìn mắt kia thơ ngây bừng lên tiếng yêu ban đầu
Biết không anh em chờ mong một tiếng yêu diệu dàng
Nhớ ai chờ ai bên khúc mưa xuân tình nhịp chung tiếng đàn

Một lời yêu thương em mong thầm trao đến anh sao xa vời
Người yêu hỡi con tim hoài mong tiếng yêu diệu dàng
Mà người mãi xa xôi để mình em trong đơn côi
Thương nhớ anh em đi tìm một tiếng yêu

Em yêu anh tình yêu sáng trong nơi tâm hồn
Nhìn ai kia bên anh cùng câu ái ân trao người
Một mình em nơi đây nhịp con tim cô đơn
Thương nhớ anh em hát thầm trong tiếng mưa
Chờ anh trong cơn mưa

Đêm dần trôi, mưa dần tan, còn em mãi là em
Bao buồn thương, ngóng chờ anh, người xa mãi
...
Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác như vậy. Sáng dậy muộn, cuống cuồng đánh răng, vơ vội vài quyển sách... rồi bất chợt nhận ra mình đang lạnh run người. Rùng mình và chợt mỉm cười... Xuân về rồi ư ?
 ... " - Trời Sài Gòn đã bắt đầu lạnh rồi, xuân sang tự bao giờ không biết anh à. Em thích thời tiết như vậy, không quá lạnh và có gió...
- Ừm
- ...
- Mùa nắng ở Sài Gòn thì dường như anh đã hiểu phần nào rồi, đã đọc rất nhiều về nó. Còn em có thể nói cho anh nghe về mưa Sài Gòn không? Buồn lắm hả?
- Ừm, trời Sài Gòn đang mưa anh à! "...

Tôi thích đi lang thang một mình dưới những cơn mưa chuyển mùa Sài Gòn mà không che dù hay mặc áo mưa gì cả. Ngắm nhìn mọi người vội vàng chạy về mái ấm, vài đôi tình nhân cầm tay nhau trú mưa dưới mái hiên lạ mà trông ấm lắm! Còn tôi, chỉ có một mình, tôi sẽ ngước nhìn những hạt mưa đang đổ nhẹ nhàng xuống mặt đất rồi vỡ òa... Có những thứ không thể nói bằng lời mà chỉ cảm nhận bằng trái tim...
Ở Sài Gòn không biết đã bao lâu, chứng kiến không biết bao cảnh đẹp, đi trên bao con đường có hai hàng cây xanh tán lá rộng mà mỗi độ đông về lại trơ lá... hay ăn những món ăn đặc biệt... nhưng tôi chỉ thích nhất Sài Gòn mỗi lần trời mưa. Vì khi ấy, Sài Gòn trong tôi sao mà hiền và lãng mạn đến thế... Không còn khói bụi, bon chen và xô bồ, không còn những lo nghĩ buồn phiền cho cuộc sống của những kẻ đa mang như tôi. Những cơn mưa nhẹ nhàng và mạnh mẽ, kéo dài tưởng chừng không dứt nhưng cũng đủ làm con người ta phải mềm lòng mình lại, quên đi hết những điều lo toan khác và tìm tới một nơi bình yên...
Người, người tôi gặp trong một lần tình cờ online, hai trái tim đồng cảm, hai con người cứ ôm ấp những mối tình ở tận nơi phương trời xa không thể nói thành lời mà chỉ biết gửi gắm qua thiên nhiên. Tôi mơ tới những con sóng biển Nha Trang luôn luôn ôm ấp bờ cát trắng dịu dàng, Người tìm trái tim mình ở hạt mưa Sài Gòn xa xôi.
Người à ! Sài Gòn cứ mưa hoài mà chẳng thấy dứt. Tôi ước gì mình đang ở giữa một cánh đồng bình yên, được ngẩng mặt đón những giọt nước mắt thiên thần trong giai điệu mưa nhẹ nhàng. Và Tôi sẽ biến thành một trong những giọt mưa ấy, nhỏ nhoi, vô hình và tan biến trong nắng Sài Gòn...
Tôi yêu người !
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny

Gửi Người Nha Trang !

" Chúng ta là cá và nước
Cá bơi và nước trôi
Chúng ta là bánh mì và chả lụa
Bán riêng và ăn chung
Chúng ta - hai kẻ ghét Hà Nội
Lại bồn chồn khi vào đến Cửa Ô
Sợ đường ra Nội Bài ngang qua những ruộng bắp
Lá ngày đông còn lưa thưa.
Chúng ta - hai vốc cát Quảng Trị
Hai ly trà đá Sài Gòn
Hai cái đầu tưởng lạnh như băng
Vào một ngày rất bình thường
Bị làn gió nhẹ góc hồ Gươm
thổi cho
xiêu vẹo. "

Không hiểu sao dù tôi cố gắng lắm vẫn không thể lấp được phần nào khoảng rống người để lại trong tôi. Càng muốn lấp đầy thì lại thấy trong lòng càng trống trải...


Tôi chẳng dám đối diện với cảm xúc thật của mình, nó làm tôi thấy hụt hẫng... chênh vênh. Cảm xúc này của tôi đối với người không phải lần đầu tiên nhỉ, sao vẫn thấy khó khăn vậy... Nhiều lúc muốn gặp người, muốn nói chuyện thật nhiều với người, muốn được người ôm mình thật chặt... nhưng tôi biết bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp.
Đối với tôi, người như là một điều gì đó khó lý giải, không chỉ là tình yêu... Khi ở bên người tôi muốn trở thành một người yêu bình thường, đúng với định nghĩa về một người yêu nhỏ bé, chỉ biết đến người và chỉ muốn chăm lo, vun đắp cho gia đình của chúng ta. Muốn được lòng tất cả những người thân hay chỉ là những người bạn mà người có mối quan hệ tốt, muốn được mẹ người nghĩ tôi có thể là động lực cho con trai út của mẹ sống tốt hơn, muốn được nấu cho người từng bữa ăn, muốn được ủi cho người từng cái áo, muốn được mua sắm, sửa soạn, chăm chút cho người từng cái nhỏ nhất... đơn giản chỉ vì tôi yêu người !

Người, dù không làm gì nhưng vẫn kiềm chế được tôi hơn bản thân tôi. Tôi cũng chỉ là một thằng nhóc bình thường, đôi khi cũng có tính hiếu kỳ và hiếu thắng rất bình thường, đôi khi vẫn thích có người tán tỉnh, bông đùa để thấy mình vẫn có một chút nào đó sự thu hút của một thằng nhóc mới lớn, chỉ để thấy tự tin hơn. Rồi khi tôi có người, những mong muốn tầm thường đó chẳng còn tồn tại nữa...
Nhưng bây giờ, cho dù tôi đối với người thế nào đi nữa, hình như mọi thứ không còn quan trọng rồi phải không người? Khi người nói với tôi rằng chúng ta sẽ không là bạn bè, không là anh em, không là tình nhân, mà chỉ là cái gì đó ảo ảnh, không nặng, không nhẹ, không buồn, không vui, không tồn tại... chỉ là bài hát khi tôi hát, là ly nước khi tôi uống, là bức tranh khi tôi nhìn, là nước mắt khi tôi khóc... sẽ không giữ lại chút gì để trở thành quá khứ... muốn làm một cuốn nhật ký vô tri vô giác của tôi, chỉ vậy thôi!
Là tất cả, là mọi thứ nhưng không là gì cả sao?
(... Có lẽ người rất buồn vì những tin nhắn mà tôi đã gủi cho người trong cơn tức giận, nhưng mong người hiểu... thật sự tôi cần có người trong cuộc đời này, tôi yêu người...yêu nhiều hơn cả bản thân tôi...Entry này tôi dành riêng cho người, hãy coi nó như là 1 lời xin lỗi nhé...Không biết người có đọc được và tha lỗi cho tôi không... nhưng nếu đọc được thì hãy nhắn tin cho tôi biết nhé! Tôi yêu người, yêu người rộn ràng, yêu người nồng nàn...yêu người chứa chan ! )



P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........

Kenny

Nếu được yêu....

Nếu được, tôi sẽ yêu người như mùa xuân.
 Mùa xuân, bầu trời trong xanh, nắng vàng như mật với những cơn gió dịu dàng thổi mát đất trời còn thời tiết thì thất thường như một thằng nhóc mới lớn, khi nắng hiền hoà, lúc mưa dìu dịu, bầy chim én xôn xao và hương hoa trải khắp lối tôi đi.

Mùa xuân, không gian dịu nhẹ yên lành, ngọt mát và đủ mùi vị như một ly cocktail  sẽ nhắc cho tôi nhớ về những ngày hai ta hò hẹn, những ngọt ngào, êm dịu lúc bên nhau . Mùa xuân hiền hoà, mùa xuân không giận hờn, không ghen tuông, không ích kỷ. Mùa xuân giăng khắp đất trời một tấm lưới mềm mại, quấn vào lòng người một sợi tơ mỏng mảnh nhưng dẻo dai. Yêu thương, yêu thương, yêu thương...
Nếu được, tôi sẽ yêu người như mùa hạ.
 Mùa hạ nóng bỏng, mùa hạ khát khao, mùa hạ nồng nàn. Khi tiếng ve sầu râm ran trên những vòm cây và hàng phượng cháy bùng lên ngọn lửa, mùa hạ vây quanh tôi đầy nắng và gió, nóng như thiêu và đặc quánh như một ly mật ong.
Mùa hạ thúc giục vội vàng, mùa hạ gấp gáp hừng hực, mùa hạ hiến dâng. Mùa hạ không đắn đo, không nuối tiếc, nói rằng tôi khát khao người và người cũng vậy....
Nếu được, tôi sẽ yêu người như mùa thu.
 Mùa thu dịu dàng, mùa thu thương nhớ. Ấy là khi đất trời như chững lại, không gian mênh mông, gió hát dịu dàng và mưa lất phất bay. Mùa thu như gần như xa. Người như xa rồi lại như gần. Mùa thu u buồn nhưng không tàn úa. Mùa thu mong manh nhưng không yếu đuối. Mùa thu chắt chiu từng kỷ niệm, mùa thu bao dung, mùa thu tha thứ.
Mùa thu rót lên tôi những hạt mưa, trong veo như nước mắt. Mưa như kỷ niệm giăng giăng. Mưa như nỗi nhớ giăng giăng. Mùa thu ơi, xin chở những điều tha thiết đến người, nói rằng tôi yêu người, yêu người, yêu người...
Nếu được, tôi sẽ yêu người như mùa đông.
Mùa đông lạnh lẽo nhưng không lạnh lùng, mùa đông ẩn chứa bao điều thầm kín. Mùa đông cho bàn tay sưởi ấm một bàn tay. Mùa đông cho trái tim tìm hơi ấm một trái tim. Mùa đông rực sáng với những nụ hôn nồng nàn. Mùa đông ấm áp với vòng tay quấn quýt. Mùa đông tái tê những giận hờn. Mùa đông lặng lẽ những suy tư. Mùa đông dài như nỗi nhớ. Mùa đông lạnh những đợi chờ. Mùa đông khiến ta muốn gần nhau hơn. Mùa đông giá buốt nhắc rằng tôi nhớ người, nhớ người, nhớ người....
Tôi sẽ yêu người bốn mùa. Yêu người bốn mùa...( Nếu tôi có được diễm phúc ấy...)
Bốn mùa của một năm và "tạm" yêu 50 năm thôi nhé!

***
Vội vàng - Quốc thiên
Rằng,
Có một lần gặp nhau bỡ ngỡ.
Đâu ai dám ngờ.
Con tim thẩn thờ.
Mong tin mỗi giờ.

Rằng,
Biết em ngại ngùng nhưng vẫn cố.
Trao em những lời.
Trêu khen bướm hoa.
Tim anh rối bời.

Có,
Có những lúc nghe lòng đau nhói.
Khi vẫn biết rằng ta.
Muốn được yêu thật lòng.
Có,
Có những phút nghe lòng tê tái.
Khi em có nào tin.
Chút tình ta.


Trách ta vội vàng nên đánh mất.
Trách em ngại ngùng trong phút chốc.

Có khi nào tình đến nhanh bao giờ.
Trách ta một lần không nói rõ.
Trách em ngờ vực câu nói đó.
Nên đánh mất ngày vui.
Giờ ta tiếc mãi không nguôi.

Ước mong một ngày em sẽ thấy.
Những chân tình trong anh vẫn đấy.
Sẽ không vội vàng nữa, như bây giờ.
Sẽ không còn nhiều đêm bối rối.
Sẽ không còn chờ nhau mỗi tối.
Khi em biết rằng ta.
Chờ em đã bao đêm qua.
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny

Bình yên...

Bình yên để gió đưa em về
Bình yên ta chờ nghe
Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
Chờ nghe tình lung linh.
Bình yên để nắng soi môi thơm
Bình yên ta mừng
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu.
Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa
Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
Như một câu hát ứa ra từ tim
Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
Để quên hết khó khăn chia lìa
...
Bão về.... Thế là mưa. Đông về.... Thế là lạnh. Người không về.... Thế là cô đơn...!
Lâu lắm rồi tôi không viết gì cả...
Muốn im lặng, để lắng nghe... để cảm nhận...
Muốn làm một kẻ lãng du, một mình rong qua các đại lộ cuối mùa...
Đại lộ ngọt thơm...
Mùi gió
Mùi phố
Mùi người
Mùi thương nhớ
Mùi của gần gụi xa xôi...
... và cả mùi ngạt ngào của đêm...
Tất-thảy-trầm-mặc-trôi...

 
Đã qua những ngày cuối tháng Mười...
Mùa đông đã đặt bước đầu tiên về đầu ngõ phố... cho một người run khẽ bờ vai. Cuống quýt bấu víu lấy hương hoa, vờ như vô tình lái bánh xe trú vào một góc bình yên nào trong ký ức.
Nhét chiếc headphone mini vào tai, khoác thêm cái áo khoác nặng nề, leo lên xe bus, tôi hứng khởi lang thang ngắm nhìn một Sài Gòn chớm đông. Không như Hà Nội có bốn mùa rõ rệt, Sài Gòn chỉ có thể là mưa hoặc nắng. Và giờ đây, tôi đang đắm chìm trong lòng một Sài Gòn ẩm ướt mưa với đợt lạnh đầu tiên của mùa mới... 
Mỗi lần ngắm nhìn Sài Gòn, tôi lại thấy lòng mình bình yên, bởi Sài Gòn - là một thế giới hoàn-toàn-đối-lập với Tôi , nơi Tôi không thể quên một mối tình không trọn vẹn - Người.
Với tôi, người đã trở thành một quá khứ đẹp, một dĩ vãng xa xăm, một nhánh vàng lỗi hẹn chỉ có gió, mây và tâm hồn mơ mộng của tôi hiểu. Cái quá khứ mà mỗi lần nhắc đến, đôi mắt tôi lại ánh lên niềm hạnh phúc, khuôn mặt tôi lại xuất hiện một nụ cười, không phải vì hối tiếc, không phải vì vẫn còn yêu người, chỉ đơn giản vì đó là quãng thời gian đẹp mà chắc chắn, tuổi trẻ của tôi không bao giờ quên...

Rất nhiều lần tôi tưởng tượng ra khung cảnh tương lai, khi tôi và người gặp lại, một buổi chiều lãng đãng của Sài Gòn, tôi và người sẽ gặp nhau, mỉm cười, chào và ôn lại kỉ niệm xưa như những người bạn chân tình, bởi tôi đã yêu hết mình, không hối tiếc, không ân hận...

Chắc chắn không phải vì mối tình dang dở với người mà tôi không thể mở rộng trái tim mình để dành tình yêu cho một người khác. Chỉ đơn giản là với những va vấp của cuộc đời, tôi thấy mình trầm lắng hơn, trưởng thành hơn, ngại tiếp xúc hơn... 
Cũng như chỉ khi mùa đông tới, tôi mới hối tiếc đã để thu đi qua mà quên chưa tạ từ...
Đi qua mấy mùa thu... tôi chẳng còn nhớ rõ. Thu năm ấy, năm nay đã khác nhiều rồi. Tháng năm khác, và những thứ vẫn cố vin vào tháng năm để khác.
Với tôi, tình yêu đó giống như hương hoa sữa cuối mùa... cháy nồng nàn cho một lần giã biệt. Chẳng ai nói rằng mùa thu giống nhau, cho dù hoa vẫn nở.
...và đại lộ thời gian chỉ tồn tại một chiều.

Bây giờ, tôi chẳng thuộc về tình yêu, chỉ thuộc về mùa. Căng hết mắt môi, dang vòng tay, mở lòng ra đón gió, đi hết ngõ tình yêu, mới vỡ òa, chợt thấy...
....Sao vắng một người... thế giới rộng thêm ra.

Tôi, vừa tròn 18 tuổi.
... Chưa đủ trưởng thành, chín chắn để làm người lớn...
... Chẳng đủ ngây thơ, hồn nhiên để nhỏ lại trong vòng tay mẹ.
Chỉ mong tìm được một chút yêu thương và hi vọng.
Đủ - để cam đảm sống như người lớn.
Đủ - để biết cách khóc cười như một đứa trẻ con.

Tôi vẫn cứ rong chơi và lượm lặt một chút bình yên lang thang trên phố.
Ru ngủ cái tôi vỗ giấc an lành.
Đêm trôi ngược vào tôi.
... Tôi ơi, xin tôi cứ bình yên như thế....

P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
 
Kenny

Đến sau !

" ...Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu ?
Khi nào ta yêu nhau ?
Em cũng không biết nữa !... "

Chòng chành giữa những cơn mưa Em em thấy mình ngạt thở. Con đường em đi đã có quá nhiều chông gai, nhiều chiếc gai đâm thẳng vào trái tim em, rỉ máu. Con đường phía trước không chờ đón em. Hoặc là sẽ có hạnh phúc của hai người… hoặc là cả ba cùng đau đớn như lúc này đây. Vậy thìEm sẽ quay đầu lại hay là đi về phía không anh? Vì cuối cùng mãi mãi em cũng chỉ là người đến sau…
 Anh biết không ? mấy ngày qua đối với em thật sự rất khó khăn !
...Dẫu em đã đoán trước mọi điều sẽ không êm xuôi...nhưng...những vội vàng , một cái đầu không biết lạnh đúng lúc, một trái tim thiếu thốn tình cảm, những khao khát bị nén chặt...
đã biến tất cả thành ngộ nhận...
...Nhỏ bé làm sao...!
...Giờ thì em đã biết cái gọi là tình cảm nó lớn lao, phức tạp biết bao nhiêu...
 Anh biết không ? Mấy ngày vừa qua em suy nghĩ rất nhiều, lo nhiều,"tội lỗi" cũng nhiều...dĩ nhiên là em cũng đã khóc rất nhiều, và rồi quyết tâm cũng nhiều...
 Anh biết không ? Giờ thì em đã cứng rắn hơn được một chút...lạnh hơn một chút rồi...!
...Có những con người trạc tuổi em...yêu thương đến rồi đi...chuyện thường thôi...hơi phũ phàng nhỉ...????
....Không giống em...tình cảm quá lớn...biết gửi gắm đâu cho nhẹ bớt lòng khi tim chỉ có 4 ngăn...
 Anh biết không ? Em sẽ không coi đây là câu chuyện tình yêu...chỉ là...ngộ nhận của tuổi 17 thôi...vậy đấy !
...Chỉ mới là cung bậc tình cảm đầu tiên nên...mọi khó khăn còn trong...dễ dàng...
 ...Cảm ơn anh nhé những khoảnh khắc đáng yêu...biến em thành con người khác...
...nhưng chỉ chốc lát...
...Xin lỗi anh nhé...! những ngộ nhận...vội vàng... ...Có lẽ em sẽ không vương vấn lâu...
...Ừ..ít nhất em cũng tự nhủ...Những kỉ niệm dễ thương trong đó tồn tại 2 con người đáng yêu, những giây phút ít ỏi...cũng đáng để nhớ!
 Anh biết không ? Em hy vọng giữa chúng ta sẽ không có trách cứ, không có hối tiếc, không ngoảnh mặt mãi,...nhỉ ?
 Anh biết không ? Em đã có thể vơi buồn...đã có thể nghe bài hát này mà không có nước mắt...thấy lòng em nhẹ tênh...Vị tha, chín chắn...cần cho lúc này hơn bao giờ hết... ...Em sẽ cứng rắn...em sẽ chỉ nói những điều cần phải nói... ...Em sẽ không dám nhìn trực diện...nhưng bằng cảm nhận của em ..có lẽ đủ...
...Quyết đoán...chậm 1 phút..tội lỗi thêm ngàn lần... ...Thời gian giúp thấm đượm tình người...
...Hôm nay là một chút trưởng thành hơn trong em...ngày hôm qua...em nhận ra...đã không còn ngờ ngợ...
 Anh biết không ? Trái tim của chúng ta quá khác biệt để cố gắng hòa hợp...quá bé nhỏ để chứa đựng tình cảm lớn...giữ chặt những mơ hồ...không phải bao giờ đời cũng như đẹp như trong nhạc, trong thơ, trong truyện cổ tích...nhỉ ? 
" Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Những con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức....! "
 Tại em đa mang !...BUÔNG...để lòng rỗng rang...dường như phải mất thời gian chờ đợt sóng kia lặn xuống...1 năm...2 năm...rồi nhiều năm...sóng lại phải gặp bờ thôi...
...Khi đó, có lẽ...sóng không còn mạnh mẽ...không đẹp như trước...nhưng rồi sóng sẽ hiền hòa...
 Anh biết không ? Chớ vứt bỏ những kỉ niệm...mà anh hãy giữ lại một chút...một chút thôi...để nhớ...nhé !
… Với em, tình yêu không có lỗi. Chỉ có chúng ta, những người đã làm những điều không phải với tình yêu. Em chưa bao giờ nói xin lỗi với người yêu của anh, nhưng tận sâu trong lòng mình, lúc em hạnh phúc bên anh cũng là lúc em cảm giác có lỗi với người ấy trào dâng trong lòng. Có lẽ anh không biết đâu, và có lẽ anh cũng sẽ chẳng bao giờ biết được vì sao em ra đi. Anh đừng nghĩ em cao thượng nhường anh cho người ấy. Không đâu anh. Em ra đi vì khi em nhìn vào mắt anh, em đã không tìm được em trong đó. Em chỉ nhìn thấy hình ảnh của người ấy trong mắt anh mà thôi. Nói thật lòng, nếu em nhìn thấy cả hai trong mắt anh, có thể em đã ở lại. Nhưng anh biết em vốn ích kỷ mà. Nhưng em hiểu nếu em ích kỷ giữ một người khi người ấy không thuộc về mình thì sẽ mệt mỏi lắm, mà trái tim em thì đã đủ để mệt mỏi rồi. Vì thế em sẽ ra đi, đừng tự trách mình, anh nhé! Tất cả với em lúc này như một cơn gió thoảng qua. Cầu mong bình an cho anh, cho em, và cho tình yêu của hai người…mà người đó không phải là em...


...Hãy bản lĩnh...ngước nhìn lên và kiếm tìm hạnh phúc ngay khi có thể nhé...! ...Mong 2 con người sẽ bước tiếp...vững tâm...vững vàng, cẩn trọng hơn...
...Một ngày nào đó...gần thôi...2 con người trở lại là...2 con người của thuở trước...hồn nhiên... Hứa nhé !
P/s: Anh à, em nghĩ việc em đang làm là đúng, anh đừng trách em nhé ! Vì không ai chạy theo một tình yêu khi tình yêu ấy không dành riêng cho mình- và em cũng thế, em không muốn làm người thay thế đâu... Nhưng cũng không thể chắc chắn rằng em đúng hay sai vì tình yêu là chuyện khó nói mà. Chỉ biết rằng khi quyết định như vậy, em đã phần nào tìm được bình yên trong lòng mình...
Tình yêu luôn có lý lẽ riêng của nó, và có một lúc nào đó con tim một người lên tiếng với một người đã có người yêu thì cũng là điều dễ hiểu thôi đúng không anh ?  Nhưng còn một chân lý mà ai cũng phải thừa nhận, đó là trong tình yêu không quan trọng ai là người đến trước và ai là kẻ đến sau, mà quan trọng là ai mới thực sự là người mình muốn kiếm tìm… Anh có nhận thấy đây là tâm trạng đúng nghĩa của một người đến sau không? Vì sự thế chỗ đã không được đáp trả. Có những thế chỗ là tình yêu vì người ta tìm thấy được đúng mảnh ghép của riêng mình. Còn khi chỉ là mảnh ghép thay thế thì đau xót và tổn thương biết chừng nào..và em đã biết được rằng...em chỉ là mảnh ghép thay thế..buồn lắm anh ạ !
Trong tình yêu không có chuyện đúng sai, tình yêu là lý lẽ của con tim và là chuyện riêng của mỗi người. Do đó xin đừng ai phán xét về kẻ đến sau. Hãy hiểu tình yêu là những mảnh cảm xúc đan cài và người đến sau vẫn mãi là người đến sau mà thôi!
À.... Khi đọc entry này...chắc anh cũng biết anh là ai mà đúng ko ? hì...nhìn cái hình trong entry này là biết rồi mà...! Em viết cho anh đó, người mà em đã từng rất ghét....mà không biết anh có đọc được không nữa....Uhm.... nếu anh có đọc entry này thì nhớ nghe thêm bài hát này nhé.... Bonus thêm...free
Đến sau - UHP : http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=XVbgVbHnLv
 Xin lỗi ! Em yêu anh nhiều...
... nhưng lại không thể ....
 Và....chào anh...!
****
Trong nhân gian có 2 điều không thể giấu.
Một là khi say, hay khi đã yêu ai rồi.
Những lúc ngồi đợi chờ này ở đâu mà ra.
Cô đơn này ở đâu mà ra.

Trong nhân gian có 2 điều tôi muốn biết.
Một làm sao quên, hay anh đã yêu ai rồi.
Để tôi còn kịp gọi mà chúc cho người ta.
Có anh, giữ anh, chỉ yêu mình anh.

Chợt nhìn anh xa tầm với, tôi đây phải khóc hay cười.
Lại là lần sau cuối tôi đây biết vui hay buồn.

Bởi tôi đến sau một người.
Bởi tôi đến sau người ta.
Thế nên lời yêu tôi chưa
 bao giờ được nói.

Trở về bên kia người hãy sống tốt với những tháng ngày.
Còn gì tôi đứng nơi đây nghe sao khóe mi cay cay.
Cảm ơn những khi chuyện trò.
Cảm ơn lúc trao nụ cười
Giúp tôi nhận ra xung quanh tôi nhiều niềm vui.. lúc tôi ở bên người...

P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny

Phòng trọ trái tim

Đêm buồn lạnh giá ướt đôi bờ vai từng hạt tuyết rớt rơi bên thềm
Nhẹ đôi mi khẽ ướt lệ sầu đường vắng lang thang lòng nhớ ai.
Anh vội vã ngang qua đời em , để lại vết cắt sâu trong tim và rồi anh cất bước lặng thầm anh đùa vui thế sao .
Em nguyện cầu xin trái tim vô tình , và một trái tim không u sầu để em không nhớ thương một người, người nói tiếng yêu rồi bước đi.

Em dại khờ xin tiếng yêu chung tình dù đó chỉ là muộn màng và thời gian có quay trở lại em sẽ không bao giờ yêu.

Tuyết cứ rơi cứ vô tư bay ngang qua đời em, tình em đã chết theo mùa đông đã mãi trôi xa
***
Có lẽ tới thời điểm này tôi vẫn không thể tin hạnh phúc đang thật sự bên tôi. Đã từ lâu, chính xác hơn là tôi chưa bao giờ thật sự có niềm tin vào tình yêu ngược đời của tôi. Bao đứa con trai đến rồi cũng đi. Đi với những lí do ngớ ngẩn nhất, đáng thương nhất, đáng ghét nhất và cũng đáng cảm thông nhất... Nhưng dù là lí do gì gì đi nữa... thì tôi cũng ghét tất cả. Nói chung, tôi không mong ai bước vào cuộc đời tôi nữa !
Trái tim tôi lúc nào cũng rộng mở, nhưng khi có một vị khách bước vào, cánh cửa ấy lập tức được khóa lại. Thậm chí tôi vứt cả chìa khóa đi, hòng giữ chân vị khách qua đường. Và chính vì đã vứt chìa khóa, nên khi vị khách ấy một mực ra đi, tôi phải phá cửa trái tim, có lúc làm bong cả bản lề... Trái tim tôi đau lắm.
Ngày xưa, hai cánh cửa trái tim tôi rất đẹp. Nhưng rồi mỗi vị khách ra đi, họ lại làm cánh cửa rung lên bần bật. Có lúc cánh cửa tuột khỏi bản lề, bị hỏng vài chỗ, tôi đau đớn dựng lên, cố ráp lại... nhưng rồi sao, cánh cửa vẫn mở nhưng khó khăn hơn. Tôi nhìn những vị khách qua đường và lại càng cố rộng mở. Có lẽ không ai quá lì lợm và liều lĩnh như tôi. Nhưng có lẽ cái sức chịu đựng trong tôi cũng có giới hạn. Một ngày đẹp trời, tôi đạp tung cả hai cánh cửa. Vứt luôn cả chìa khóa. "Đấy, bây giờ thì chẳng còn gì phải đóng với khép. Ai muốn vào thì vào... " Tôi khẩy cười... vì bây giờ bắt đầu có quá nhiều khách không mời lại đến. "Đời là thế...!"
Từ ngày cánh cửa mở, rất nhiều khách vào. Tôi dửng dưng đón. Tôi cũng không thèm đếm xỉa đến việc vị khách đó muốn chơi bao lâu. Thậm chí tôi trồng xương rồng ngay lối vào,  thêm muối vào tất cả các món tiếp đãi. Ấy vậy mà... "đời là thế...! ". Các vị khách vẫn ghé thăm. Thậm chí họ cũng như tôi, không màng đến cái trái tim đang trọ thế nào. Họ thấy xương rồng trước ngõ, vẫn đạp lên. Thậm chí chân chảy máu, nhưng vẫn cố vẻ điềm tĩnh và vui cười khi bước vào. Họ cố ăn những món canh tình ái đầy vị mặn. Họ nói sẽ làm xương rồng ở lối vào không có gai và sẽ làm muối trong tim tôi thành đường. Nhưng câu nói sáo rỗng, không thật, vậy mà tôi vẫn tin, vẫn hi vọng. Rồi sao nữa... Cánh cửa thì không khép. Mọi người cố dẫm đạp để vào, để chinh phục, và rồi lại bỏ đi. "Đời là thế", có lẽ câu nói này sẽ ám ảnh tôi suốt đời.
Cho đến một ngày, một ngày không như mọi ngày. Mặt trời rọi nắng tâm hồn tôi. Tôi hít một hơi dài, đón chào một ngày mới. "Ngày hôm nay đẹp!" .Có lẽ sau bao ngày tối mắt, bây giờ tôi mới sáng ra được một tí. Tôi định bụng đã đến lúc phải sửa cánh cửa lại, tôi sẽ tìm một cái gì đó để đóng chặt cánh cửa. Có lẽ không cần phải mở nữa. Tôi cảm thấy một chút phấn chấn trong lòng.
Có khi không có khách, trái tim tôi sẽ vui hơn, vì khách đến làm bề bộn và vấy bẩn bức tường tim tôi. Họ đến và khắc đủ thứ vào đó. Chẳng biết lúc khắc, họ khắc bằng gì, chỉ biết khi trái tim được khắc, tôi vui vẻ và hồ hởi đón nhận. Chỉ khi khắc xong, vị khách như gã điêu khắc xong việc vội rời tác phẩm. Lúc đó, tôi mới nhận ra họ đã khắc bằng dao. Mỗi vết lại lấy đi một ít máu, một ít chất trái tim tôi. Tôi giận lắm, và cũng hận nữa. Tôi không mướn người ta vào, không mướn khắc những giấc mơ, những ảo mộng vào tim tôi, vậy mà cứ đến và để lại những tác phẩm dang dở.
"Nhưng giờ thì hết rồi nhé. Đóng cánh cửa lại, mọi chuyện sẽ chấm dứt" - Tôi đang vui vì nghĩ đến việc chấm dứt mọi thứ chỉ bằng một hành động cực kỳ đơn giản "đóng và khóa". Tôi lụi cụi làm. Công việc tưởng nhẹ nhàng cũng mất khá nhiều công sức. Đầu tiên tôi dẹp bỏ những thứ rác rưởi, sắp xếp gọn lại vài tác phẩm của những gã điêu khắc thiếu thiện chí. Và đặc biệt, tôi vẫn trồng xương rồng nơi lối vào. Trồng xương rồng, tim tôi cũng đau lắm, nhưng tôi muốn người bước vào phải đau trước đã. Tôi chán ngấy cái việc tôi phải đau một mình rồi. Tôi vẫn dùng muối như một gia vị làm trái tim tôi mặn hơn với đời.
Trái tim đã dọn dẹp gọn hơn, cánh cửa cũng đã sắp xong. Giờ còn thêm cái khóa nữa là tốt rồi. Chỉ cần khóa lại, bình yên sẽ được đón nhận nơi đây.
- Mở cửa cho tôi vào với!
Tôi giật mình. Ngẩng đầu lên nhìn "lại một đứa con trai dở hơi"
 "Cửa đóng rồi", Tôi lạnh lùng buông tiếng.
"Cho tôi vào, chỉ đêm nay thôi". "Rõ ràng là dở hơi đấy nhé. Trái tim này đâu phải chỗ trọ mà chỉ một đêm...". Tôi bắt đầu tức tối. Nhưng rồi tôi lại mềm lòng. Thằng con trai dở hơi đó vừa bị tống khỏi một trái tim mà theo lời kể trái tim đó cũng đẹp lắm, chỉ có điều trái tim ấy mở cửa đón rồi cũng sập cửa bảo hắn đi. Giờ hắn mệt rồi. Hắn cần một trái tim để trọ.
"Trọ một đêm", tôi thầm nghĩ "một đêm cũng chả sao, dẫu gì trái tim này cũng đã đón biết bao khách rồi, thêm một khách cũng không thể làm trái tim tôi khác đi được". Thế là tôi miễn cưỡng nhích cánh cửa chút xíu. Khoảng trống mở chỉ vừa đủ để hắn lách vào. "Áaaa" hắn chút nữa làm bể trái tim tôi vì tiếng hét. Hắn đạp phải gai xương rồng. Bàn chân hắn đang giãy nảy trong đôi tay tôi. Tôi vừa thở dài vừa trách mình yếu lòng làm gì để giờ  hắn bắt đầu phiền phức.
Hắn cũng vào gọn trong phòng trọ tim tôi rồi. Tôi lấy nước mời hắn uống và lẩm bẩm "chỉ một đêm thôi". "Mặn thế", hắn chau mày khi đón nhận ngụm nước từ cái ly do tôi mang tới. ... Tôi chợt bối rối, ậm ừ cho qua chuyện.
Đêm đó thật dài. hắn không ngủ. Tôi cũng thế. Hắn thắc mắc về việc tôi đóng cửa trái tim, tôi trồng xương rồng, tôi bỏ muối vào nước... Tôi kể hết. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi thấy dêm thật dài. Dài không phải vì ở bên hắn, mà dài vì tôi đã có thể kế hết cho hắn nghe tất cả, về những vị khách, về cánh cửa trái tim... Mọi thứ trôi qua như muối xát vào tim tôi. Đó là lí do tôi càng muốn lấy thêm muối để trộn vào... để luôn nhớ rằng đời mặn lắm. Câu chuyện của tôi dài bằng một đêm, những gì tôi nhận được mặn chát hơn muối của biển cả. Hạnh phúc đã không mỉm cười với tôi, nên tôi quay lưng với hạnh phúc. Không đón nhận, không chờ đợi, không hi vọng, không gì cả để thấy cuộc sống không nhất thiết phải hạnh phúc mới sống được.
Hắn đã thức cả đêm cùng tôi. Hắn nghe và đón nhận tâm sự của tôi. Im lặng, không mỉm cười, hắn suy tư và như thể hắn hiểu tất cả. Trời đã sáng. Đến lúc hắn phải đi, "tôi có thể tạm biệt không", hắn nhẹ nhàng lời nói như hơi thở. Tôi chợt nhũn người. "Chỉ một đêm, đúng là chỉ một đêm", tôi lại cười theo cái cách của kẻ bất cần đời. Tôi những tưởng vị khách này sẽ đi và tôi cũng không còn mong luyến tiếc như những vị khách trước, thế mà... haha... tôi đang chùn lòng đây... " Hắn nói thêm một lời gió thoảng: "Nếu tin rằng muối có vị ngọt, hãy cho tôi ở lại". Tôi không muốn tin. Bao nhiêu đứa con trai rồi, bao nhiêu hứa hẹn... tất cả rồi sao... rồi vẫn là số 0, thậm chí là số âm nữa.
Nhưng nhớ lại cách hắn  nằm nghe tôi kể chuyện, cách hắn chia sẻ cùng tôi, tôi chợt muốn có hắn bên cạnh. Tôi không cần hắn làm gì cả, vì nếu hắn có làm gì rồi lỡ mai này hắn ra đi tôi sẽ đau lắm. Hắn hãy ở bên tôi, chỉ cần lắng nghe tôi thôi là đủ rồi. Đừng hứa hẹn gì cả. Hãy cứ đến và đi nhưng xin đừng vương lại bất cứ gì. Tôi chỉ cần có vậy. Và tôi nói những gì đang nghĩ trong đầu, nói cái mong muốn hắn ở lại nhưng không cần phải quá sức vì tôi.
Trái tim tôi sẽ đóng cửa nhưng không khóa, để hắn có thể đi bất cứ lúc nào. Và đặc biệt hắn có một nhiệm vụ, hãy giữ khóa trái tim tôi. Khi hắn đi, hãy khóa cửa lại. Vì tôi e rằng nếu chìa khóa còn trong tay, tôi sẽ làm hỏng trái tim mình thêm nhiều lần nữa. hắn sẽ là vị khách cuối cùng quyết định cho cánh cửa đó.
Đã bao lâu tôi ở bên hắn tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết đôi khi cuộc sống phải vấp ngã nhiều lắm mới biết được đâu là chỗ có thể đứng vững.
Đôi khi chuyện đời đầy muối và nước mắt mới giúp nhận ra đường và tiếng cười. Tôi thầm cám ơn hắn. Nhờ có hắn, tôi mới biết chưa đi hết cuộc đời thì không nên bi quan vì điều gì cả. Và khoảng thời gian bên tôi, hắn cũng nói một ngày nào đó hắn sẽ đi, nhưng hắn sẽ không khóa cánh cửa này lại.
Hãy cứ mở vì cuộc sống vốn là như thế. Điều quan trọng là tôi mở cửa đón nhận và tiễn khách như thế nào thôi.
Và rồi 1 ngày...một ngày không như mọi ngày... Hắn đã ra đi.....
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny

Tan biến

Khi sương tan mau chút ánh sáng nhạt màu,
Con đường xa khuất nhau.
Từng ngày đợi chờ thêm bao nhiêu bỡ ngỡ,
Chắc có lẽ thôi mộng mơ.....
Bao năm qua đi cố giữ lấy được gì ?
Thôi đành cay khóe mi...
Hay là cơn mưa phương xa vui hơn nơi đây gió lớn ?
Sớm mai em thường nhớ ai ?
Ngày nào em gót chân lạnh giá mưa dần khuất xa.
Ngày nào anh trái tim vụn vỡ trong từng giấc mơ,
Yêu thương đã lỡ...
Từng ngày nhìn mưa vội vàng nụ cười ai ngập tràn,
Nghe bao nhiêu suy tư như đang khóc òa.
Giờ bên em tuyết trắng hay ngày đang có nắng ?
Liệu rằng em có nhớ mưa này chăng ?
Từng ngày chờ mong điều gì nụ cười ai diệu kỳ,
Em ngày nào thật hiền dần dần tan biến theo mưa bao nhiêu muộn phiền.
Vỡ tan như chiều vàng chờ cơn mưa dịu dàng đến bên hiên nhẹ nhàng.
.....Cứ ngỡ giữ mãi trong mơ.....
Rồi sớm bỗng thức giấc ta còn đây bao niềm nhớ...
***
Tôi ngỡ hạ vẫn chưa qua thế mà những cơn mưa dai dẳng của Sài Gòn kéo đến bất ngờ quá. Nắng cũng sợ nên đã lẩn trốn mất, chỉ đâu đó những giây phút ngắn ngủi trong ngày, trời bỗng nhiên tạnh, cảnh vật như nhảy múa và con người bớt trầm ngâm hơn.
Trong căn phòng nhỏ bé này, Tôi đang gõ lóc cóc trên bàn phím, send vội những dòng tin nhắn cho bạn bè rồi nhả chậm chạm vài dòng tâm tư ướt đẫm tiếng mưa. Ngoài trời, một bản tình ca không mấy êm dịu vẫn đều đặn hát, mưa vẫn đều đặn rơi, lâu lâu những nốt nhạc bỗng dưng chuyển hướng theo một thể loại khác bởi những cơn mưa như càng nặng hạt và mạnh mẽ hơn. Đâu đây trên đầu, tiếng lộp bộp trên mái tôn lắm lúc khiến tôi sợ hãi.
Sài Gòn tối nay thật buồn!
Mùa mưa đến thật rồi ư? Tôi đang tự hỏi như thế trong sự ngỡ ngàng. Mùa đến thật hay chỉ là những cơn mưa chen ngang để xua đi cái nắng nóng của mùa hạ? Tôi vẫn chưa kịp cảm nhận những ngày cuối hạ, buồn và nhạt nhẽo với những cơn nắng tắt vội vàng, vẫn chưa muốn xa những buổi tối mát mẻ rong chơi dưới những tán cây rợp bóng mát. Ừ... thì đúng vậy nhưng mưa đến rồi, đến thật rồi, và... tôi hiểu.
Những cơn mưa đến vội như sợ lòng người khô cạn những yêu thương, sợ những cánh đồng không đủ nước, sợ hoa không đủ tươi hay sợ trái tim tôi quên lối về. Mưa thức tỉnh tôi, đưa tôi về lối nhỏ, một mình vắng bóng người trên đường đời.
Phải chăng mưa mang tôi về với hoài niệm.
Đâu đây trong tiếng mưa tôi cảm nhận cái se lạnh của mùa đông đang đến.
Tôi nghe tiếng bước chân người nhẹ nhàng.
Tôi nghe tiếng người đang thì thầm, ấm áp.
Đâu đây trong tiếng mưa ánh mắt tôi vội kiếm tìm một bóng hình.
Và đâu đây, tôi biết trái tim người đang được sưởi ấm bằng yêu thương, còn tôi thì đang đau bởi trái tim đang rướm máu, lạnh lẽo và cô độc, cần một bếp lửa hồng.
Tôi! Tôi ở đây! Và tôi sẽ sưởi ấm... cho trái tim tôi và những trái tim ai đang cần.
***
"Cơn gió nhẹ đưa lá vàng lìa xa tổ ấm, nhẹ nhàng bay và thả hồn về với lòng đất, tôi bước đi và tránh những chiếc lá. Mặc mưa rơi ướt tóc và vai tôi, mặc những giọt mưa lăn dài trên má ngỡ như nhưng giọt nước mắt, tôi không khóc chỉ là nước mắt của trời rơi đúng má tôi thôi.
Con đường dài và rộng, bước chân tôi nhỏ bé và ngắn ngủi quá, thế nhưng tôi không bước nhanh hơn, dòng người vẫn đi, dòng đời vẫn chảy, thế sao tôi lại phải đi nhanh... ???"
Lần đầu tiên tôi không mong mùa mưa đến sớm. Tôi sợ, một chút xíu thôi, cơn mưa lạnh lẽo đưa gió len lỏi vào tim tôi. Sợ đôi bàn tay run run không tìm được hơi ấm. Sợ mưa rơi ướt đôi vai gầy. Sợ tôi phải một mình trên những con đường đầy lá rụng, cô độc và khắc khoải. Sợ đôi chân lạc lõng không tìm được lối về. Và tôi sợ, không còn thấy bếp lửa ấm áp, yêu thương.
Nhưng...
... tôi biết, mưa đã về và những cơn lạnh sẽ đến.
Và tôi sẽ... một mình.
Để lặng nghe tiếng mưa hòa vang với tiếng gió.
Để lặng nghe tiếng xào xạc của lá khô trên đường.
Để cần đôi chân đủ vững đi một mình giữa dòng người lặng lẽ.
Để biết rằng trái đất vẫn còn ai đó như tôi.
Để thấy ấm áp với những cái nắm tay chưa tròn.
Để hiểu rằng, mùa đông thật lạnh.
Và đơn giản để tôi biết rằng, tôi vẫn phải sống...
Tôi sẵn sàng đón nhận, tiếng mưa, tiếng gió và cả tiếng lòng... tôi chờ!
Ai đó đang được yêu thương hãy chia sẽ để thấy mình may mắn. Ai đó đang cô đơn hãy hiểu rằng; mùa đông nào mà chẳng lạnh và rồi lại chẳng có mùa xuân.
Còn tôi, tôi biết, Yêu thương là 1 thứ xa xỉ !
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........

Kenny

like me...