Blog viết về những suy nghĩ,tâm trạng.Có thể là vui...có thể là buồn,giận dữ hoặc hạnh phúc.Tất cả chỉ xoay quanh 1 cuộc đời đầy sóng gió của Tôi .1 con người khắc khổ giữa 1 cuộc sống khắc nghiệt...luôn khép kín và bí ẩn.

Cuộc Sống Của Tôi [Là] Nợ Ai Đó Cả Thế Giới !

- Đời Tôi như đời sông, như cuộc sống hòa tan vào thời gian, luôn trôi đi và không ngừng đổi mới, mãi mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế...

- Định mệnh Tôi cũng có thể chỉ là một dòng sông, đôi khi lờ lững trôi đi, đôi khi trong lòng dậy sóng. Định mệnh Tôi là một dòng sông phẳng lặng, nhiều khi Tôi không biết dòng sông sẽ trôi về đâu ? Như chưa bao giờ biết đâu là khởi đầu, Tôi cũng không biết đâu là điểm cuối cùng, vì cuộc đời vốn vô tận...

- Tôi như con chim cứ hót mãi trong bụi mận gai. Cạn kiệt máu trong tim mà tình yêu vẫn say ngủ. Thôi đừng tiếc! Chẳng bao giờ người là của riêng ta...

- Cuộc đời và định mệnh tôi luôn được gắn liền với hình ảnh một dòng sông,có thể khi đọc Blog này, bạn sẽ thấy được hình ảnh của một kẻ cô độc đáng thương, luôn lang thang đi tìm một thứ gọi là tình yêu, Nhưng... chẳng bao giờ hắn tìm được và sở hữu thứ ấy một cách trọn vẹn !

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2011

Điều Giản Dị

Dịu dàng hạt nắng đùa nhẹ trên áo
Đôi môi em gọi bao khát khao
mắt em vời vợi đăm đắm trời cao
Em mong manh tựa rừng cây trút rơi lá
Gió chiều bỗng chợt xao xuyến mãi không nguôi

Người yêu ơi dù mai này cách xa
Mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta
Và ta biết một điều thật giản dị
Càng xa em ta càng thấy yêu em

Hội ngộ rồi chia ly cuộc đời vẫn thế
Dẫu là mặt trời nồng nàn khát khao
Hay đêm mịt mù đăm đắm trời cao
Nếu không có người cuộc đời trôi về đâu
Nếu không có người mặt đất quá hoang vu

Và ta biết một điều thật giản dị
Càng xa em ta càng thấy yêu em

***
Những ngày này, trời cứ mưa rồi lại nắng, làm lòng người đôi lúc thấy thật mệt mỏi. Ngồi nghe những bài hát buồn, tôi thấy trong sâu thẳm trái tim mình cũng vậy. Mọi thứ đang đảo lộn, bộn bề, quần vũ và khó hiểu.

Đã bao nhiêu ngày rồi nhỉ ? Sau thời điểm mà chúng ta không còn nhắn tin cho nhau mỗi buổi sáng thức dậy... Đó chưa phải một khoảng thời gian dài, chưa đủ để kiểm nghiệm một cái gì đó thật sự sâu sắc. Tôi cũng tưởng rằng mình đã nhớ, đang mơ mộng và sẽ yêu... nhưng tôi nhận ra rằng, tôi chưa thật sự sẵn sàng để tình yêu đến.
Nên hôm nay, tôi lại ngồi đây, một lần nữa giãi bày với người, viết cho người những suy nghĩ thật lòng của tôi. Tôi biết cả hai chúng ta đã có nhiều giây phút thật sự vui vẻ và hạnh phúc. Tôi cũng biết cả hai đều quan tâm tới nhau và muốn cùng nhau nói chung một câu. Cách đây một thời gian ngắn, tôi đã nghĩ câu nói này thật dễ dàng và nhẹ nhàng để nói. Nhưng giờ thì tôi cảm nhận được nó khó khăn và quan trọng thế nào.
Tôi đã mong rằng thời gian thử thách này trôi thật nhanh và chúng ta sẽ tiếp tục con đường cả hai từng nghĩ tới. Nhưng khi thời gian thử thách đã trôi qua thì tận sâu trong trái tim, tôi thấy rằng con đường đó vẫn chưa hiện ra trước mắt chúng ta.
Tôi thật sự xin lỗi, vì tôi, chính tôi là người khai hoang con đường chúng ta đang đi, nhưng cũng chính tôi lại là người đầu hàng. Tôi không hề sợ gian nan, khó khăn, tôi cũng không sợ bất kể thứ gì ngăn cản, nhưng tôi sợ sẽ làm người buồn, người khóc. Bởi tôi nhận ra rằng mình chưa thể hy sinh điều gì để chăm sóc cho tình yêu. Tôi chưa chuẩn bị mọi tâm trí để đón nhận tình yêu. Thật sự quá khó khăn để tôi nói ra những câu này, vì tôi biết người sẽ hụt hẫng, sẽ cảm thấy tôi thật đáng ghét, thật đểu cáng.
Tôi đã tự cho mình là một kẻ cả thèm chóng chán, một kẻ nông cạn... nhưng...
Đã hơn một năm nay tôi ngỡ tưởng có lúc tôi chạm được cái đích để bứt phá, nhưng tôi chưa hề. Tôi không dám, sợ và lo lắng sẽ không thể làm tròn trách nhiệm khi nói ra những câu muốn nói. Và thực sự tôi thấy mình đã quyết định đúng khi giãi bày với người, khi quyết định "try". Vì sau khoảng thời gian ngắn này tôi mới nhận ra dù tôi đã vượt qua cái điểm bứt phá, tôi có những điều kiện cần và đủ để bày tỏ nhưng càng tiến sâu, tôi càng cảm thấy mình đang làm người buồn, thấy tôi chưa thể làm tròn những gì tôi cần làm cho người.
Tôi không biết người có nhận ra tôi còn quá ngây ngô, trẻ con, và mờ nhạt hay không nhưng tôi thì biết rằng cứ tiếp tục thế này người sẽ buồn vì tôi không thể làm gì nhiều hơn cho người. Những ngày qua chưa có quá nhiều điều để nhớ, kỷ niệm hay điểm chốt... không phải tôi không muốn tạo ra mà vì tôi sợ làm những thứ đó ở cái mức không xứng đáng với người.
Tôi rất muốn mỗi sáng thức dậy được nắm tay người đi dạo ngoài biển, được nhận những tin nhắn đầy yêu thương và sự quan tâm của người . Tôi cũng rất muốn được cùng người đi lang thang trên con đường Trần Phú vào buổi tối, ăn nem nướng hay  tìm mua mấy thứ vớ vẩn. Tôi cũng muốn mỗi sáng nhắn tin nhắc nhở người vài điều, nhắn cho người những lúc nghĩ tới người. Tôi còn muốn nắm tay và được người ôm vào lòng nữa... Nhưng tôi không hiểu sao mình đã không làm như thế những lúc nghĩ tới người... Có lẽ vì tôi vẫn chưa sẵn sàng.
Tôi hy vọng người sẽ đọc hết những dòng chữ này, hiểu và tha thứ cho sự hèn kém, sự đột ngột của tôi. Ngay lúc này tôi muốn nhắn tin hỏi thăm bữa tối, hỏi thăm công việc và sức khỏe của người. Nhưng tôi lại không làm vậy...
Tôi thực lòng không muốn mọi thứ sẽ kết thúc nhanh như thế này. Nhưng có lẽ như thế là đủ chứng minh tôi có thể làm được gì, đủ để người thôi buồn vì tôi, để người hiểu tôi chưa đủ sức đón nhận những thứ thật sự sâu sắc.
Cảm ơn người đã cho tôi một thời gian thật sự vui vẻ và hạnh phúc khi nghĩ tới tình yêu. Tôi hy vọng sáng mai tôi vẫn cảm nhận thấy  nụ cười của người khi đọc những dòng này, tôi cũng hi vọng sẽ nhận được những tin nhắn tràn đầy yêu thương như trước đây người đã từng làm và nhận thấy sự vui vẻ của người. Tôi mong rằng người vẫn sẽ hạnh phúc và mỉm cười!
Tôi xin lỗi!
 ...Đôi khi tôi cũng muốn tìm cho mình một tình yêu. Thứ mà một thằng con trai đến tuổi này nên biết, có thể biết và cần biết. Thứ mà khiến một thằng như tôi, ngồi trước màn hình tivi, xem những cảnh tình ái lại thấy rộn rạo cả người. Thứ mà mà khiến một thằng như tôi nghẹn cả cổ khi mấy đứa bạn đút sữa chua cho người yêu ăn ngay trước mắt. Cái thứ đó thật sự là đầy quyền năng.
Tôi không biết là mình đã muốn yêu tự bao giờ nhưng thỉnh thoảng ngồi ngẫm nghĩ tôi mới nhớ là nhiều khi tôi ghen với lũ bạn hoặc muốn trải qua những cảm giác như trên tivi. Có lẽ đó là dấu hiệu của một con tim muốn yêu. Tôi ghét mấy đứa bạn lúc nào cũng kể chuyện người yêu, lúc nào cũng mang người yêu nó theo khi tụi tôi đi chơi. Tôi cũng ghét những hành động chăm sóc của tụi nó với người yêu. Nhưng không thể hiểu tại sao tôi vẫn không thể yêu... 
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

like me...