Ngày mai nắng ấm lung linh
Bóng đêm chia tay vội vã
Ngày mới có gió rì rào
Tiễn đưa tình đã xa rồi
Tình đó những phút tuyệt vời
Đắm say ngày hai chúng ta
Tình khóc nước mắt ngẹn ngào
Bước đi con đường xa lắm
Niềm đau rồi mai sẽ qua (niềm đau của hai chúng ta)
Với em còn bao kỉ niệm
Cuộc vui nào ai đã qua (ngàn năm chìm trong lãng quên)
Với anh ngàn lời chưa nói
Đến bao gờ anh biết em buồn ( em buồn sao ???)
Những ân tình chưa nói hôm nào ( anh thì không ! )
Chúng ta từ khi bắt đầu
Để bây gờ hai đứa chia tay (em buồn không ?)
Khóc cho tình vương vấn đâu đây (sao đành quên ?)
Thế thôi tình là giấc mơ
Bóng đêm chia tay vội vã
Ngày mới có gió rì rào
Tiễn đưa tình đã xa rồi
Tình đó những phút tuyệt vời
Đắm say ngày hai chúng ta
Tình khóc nước mắt ngẹn ngào
Bước đi con đường xa lắm
Niềm đau rồi mai sẽ qua (niềm đau của hai chúng ta)
Với em còn bao kỉ niệm
Cuộc vui nào ai đã qua (ngàn năm chìm trong lãng quên)
Với anh ngàn lời chưa nói
Đến bao gờ anh biết em buồn ( em buồn sao ???)
Những ân tình chưa nói hôm nào ( anh thì không ! )
Chúng ta từ khi bắt đầu
Để bây gờ hai đứa chia tay (em buồn không ?)
Khóc cho tình vương vấn đâu đây (sao đành quên ?)
Thế thôi tình là giấc mơ
***
"Con người ta buồn nhất là vào buổi sáng, thức dậy, thấy ngoài trời nắng đẹp mà không biết đi đâu về đâu"
Có những người như thế, nỗi buồn mênh mông ập về ngay khi mở mắt. Nhìn đời, nhìn cái trống trải quạnh hiu, bất giác, lòng người cũng trống rỗng như để dành nơi cho nỗi buồn chạy nhảy lung tung trong từng mạch máu tế bào.
Lại có ai đó, buồn khi nắng cuối ngày dần lịm tắt, nhìn một ngày trôi qua mà ngỡ ngàng chẳng biết ta đã làm gì, ta chưa làm gì, nhìn như nhìn cái bóng của cuộc đời. Lầm lũi đi qua không nghe ra dấu vết nào để lại cho nhung nhớ hay yêu thương.
Với tôi, lúc rảnh cho buồn về thường là ban trưa, trưa nhạt nhòa mưa hay trưa gay gắt nắng đều buồn như nhau. Chẳng hiểu cái ban mai ấy qua tự bao giờ, qua như thế nào mà cũng chẳng biết cái miền hoàng hôn đang dần tới đó sẽ có ai, còn ai. Tôi hay buồn khi tôi nhớ đến người.
Người vẫn thường cười khi tôi nói những thứ vu vơ, những câu đau lòng nhau, những điều tàn nhẫn với cả người và chính tôi nữa. Người không phản đối cũng chưa từng ủng hộ, người chấp nhận tôi với những gì tôi có, xấu cũng được tốt cũng được, miễn tôi cứ là tôi, thế là được rồi và người cười.
Người đã thành công trong việc mở cái cõi lòng cứng cỏi đóng chặt của tôi với người đời, đóng với cả người ngày mới quen biết. Tôi dốt văn nên chẳng thể diễn tả được, nhưng đại khái như là bức tranh trời sấm chớp bão bùng, gió gào mưa giăng mà trong cái tổ nhỏ trên cây, đàn chim non bình thản ở bên cạnh chim mẹ. Đương nhiên, tôi không phải là chim non, người cũng chẳng phải là chim mẹ nhưng tôi bình yên dù khoảng cách giữa người với tôi là chạy từ 0 đến + vô cực. Nhờ vậy, tôi phát hiện ra một chân lý: xa xôi đâu phải là khoảng cách.
Xa xôi, là do lòng người, do cuộc đời này có những lối đi khác nhau dành cho mỗi người, vô tình người và tôi chẳng phải chung một con đường. Một ngày, người xa tôi (thực tế có gần nhau bao giờ ), một ngày, miền bình yên duy nhất trong lòng tôi không còn. Một ngày, tôi trả người về với không gian vốn dĩ không tồn tại, và tôi lạc lõng. Tôi từng tin một niềm tin trẻ con là chỉ cần tôi mở máy, online thì người sẽ ở đó, nghe tôi nói, cười với tôi, mãi mãi như thế bất di bất dịch. Một ngày, tôi đưa tay chạm mới biết người hư không hơn cả hư không.
Tôi gặp lại người, chỉ cách một chút thôi mà tôi ngỡ như mấy năm ánh sáng. Lại một lần nữa chân lý được chứng minh, xa xôi đâu chỉ là khoảng cách. Tôi nhìn người thật kỹ, như in sâu vào lòng cái ánh mắt ấy, cái gương mặt ấy, cái dáng vẻ ấy như thể là sẽ không còn lần nào được gặp nữa. Tôi quên hết những gì thuộc về người, ngoại trừ chiếc nhẫn nơi ngón áp út, nhìn mãi mà sao xa lạ quá, nhìn mãi mà vẫn không nhận ra đó là bàn tay người. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi nhớ tới môn Triết học, sự vật luôn biến đổi ngày này qua ngày khác, hôm qua không phải hôm nay cũng chẳng là ngày mai, người bây giờ chẳng còn là người nữa.
Không ai nói với ai điều gì cả, cứ thế mà im lặng.Tôi cười, người cũng cười. Người và tôi đi về hai hướng khác nhau, về nơi mà cuộc đời dành sẵn cho người và tôi. Trời đẹp, không mưa, không nắng, tôi lại phát hiện ra một chân lý: có những khoảng trống không biết vì lẽ gì mà càng ngày càng sâu, không lớn nhưng chẳng bao giờ lấp đầy...
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét