****************************************
Có những khoảnh khắc thoảng qua vô tình giữa khoảng không vô tận của thời gian. Tôi đang cố níu giữ điều gì? Tôi tiếc cả những thời gian ngơi nghỉ, sợ lãng phí những phút giây cho từng giấc ngủ. Chỉ mình Tôi hiểu vì sao....mình Tôi thôi!Tôi bận rộn trong những thảnh thơi. Tôi lặng lẽ giữa những ồn ào, đi về nhẹ nhàng như một chiếc bóng. Trong những gặp gỡ bạn bè như có gì vội vàng, níu kéo. Nơi nào đang vẫy gọi Tôi để điều gì Tôi đang muốn giữ... Để Tôi hiểu vì sao Tôi đã luôn ghét những cuộc chia li. Sợ những lời nói đong đầy nơi đáy mắt. Sợ cả ánh mắt mình đau nhói. Đừng ai trách Tôi. Chỉ mình Tôi hiểu vì sao. Đó cũng là khi Tôi gạt bỏ hết những bận rộn, lo âu. Để miên man trong cõi bình yên... Để có một chút thôi những giây nào đó, trái tim lại trở về lặng lẽ giữa niềm đau... Nhưng cũng để Tôi hiểu rằng cuộc sống không tẻ nhạt.
Tâm hồn là thế, sao nỗi lòng cũng cứ để chơi vơi? Những muộn phiền không nói cùng ai hết, những ưu tư vẫn mang nặng riêng mình. Mơ ước thì cứ lớn dần theo từng ngày trôi khắc khoải. Đã nhen lên ngọn lửa niềm tin và hi vọng mà sao cứ xót xa nghe như nó yếu dần, nghe cả những đam mê đang gào thét gọi tương lai.
Dạo này Tôi thấy mình cô đơn. Họa hoằn lắm Tôi ngồi cafe với một vài người bạn quen. Tôi không liên lạc lại với bạn cũ; ngại gặp bạn mới; khước từ nhiều cái; bỏ qua nhiều điều. Những gì cần làm Tôi đang cố gắng hoàn tất, thời gian thì quá rảnh rỗi, nên chính cái rảnh rỗi đó trở thành áp lực với Tôi nhưng cũng đồng thời giúp Tôi tỉnh táo nhìn rõ bản thân mình hơn, biết mình thực sự cần gì, muốn gì và nên làm gì. Kể cả việc vất bỏ bớt đi những e ngại không cần thiết cũng là điều nên làm. Tôi đang thử sống thoáng hơn một chút cho bản thân, một sự thay đổi theo chiều hướng tích cực nếu có thể, Tôi đang thử cố ngoi mình khỏi cái hố mà Tôi đã tự đào. Tôi luôn muốn hiểu hơn về cuộc sống, nhất là hiểu hơn về những con người bên cạnh Tôi. Để đến khi hiểu ra thì... thấy buồn muốn khóc!
Tự dưng Tôi thấy có gì cay nơi khóe mắt, nhưng không trào ra được. Trong đôi mắt Tôi là những giọt đắng cuộc đời đang đọng lại. Phải chi trào ra được và Tôi có thể khóc thành tiếng thì tốt biết chừng nào, nhưng tự bao giờ nước mắt lại chảy ngược vào tim Tôi đánh dấu những gì đã qua cũng như đón nhận những gì sẽ đến...Nhưng tại sao nỗi cô đơn trong sâu thẳm tâm hồn Tôi không thể biến mất khỏi cuộc đời của Tôi ? Rất nhiều lần Tôi muốn hét thật to, muốn gào lên để phá tan sự im lặng đến tê người khi đêm về... Tôi muốn khóc!
Khóc! Nhưng Tôi không muốn một ai nhìn thấy những giọt nước mắt lăn trên gương mặt của mình. Để rồi những giọt nước mắt chạy ngược vào trái tim khô cằn của Tôi...
Ai có thể nhìn thấy những giọt nước mắt của Tôi? Ai có thể dừng lại để chia sẻ nỗi buồn dâng lên đỉnh điểm trong Tôi ? Ai có thể làm ngưng đi những giọt buồn dâng trào từ chính trái tim của Tôi ? Tôi luôn luôn tự hỏi lòng mình như vậy, nhưng chưa bao giờ có được câu trả lời…
Thôi thì hãy khóc. Khóc một mình, Khóc để vơi đi sự đau đớn đang trào lên tột đỉnh trong tim khi Tôi không còn chịu đựng được nữa. Khóc để rồi ngày mai khi lau khô khoé mắt, hướng về phía mặt trời, màn đêm sẽ không còn ngự trị nơi góc tối tâm hồn của Tôi. Để rồi mai này, trên đường đời vạn dặm, Tôi vẫn mãi mỉm cười đưa bước chân nó đi về miền hạnh phúc...
Hãy khóc đi, Tôi ơi!
P/s : Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
Kenny
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét