Hoàng hôn dốc em đứng một mình
Hoàng hôn dốc mình em khóc
Khi ta đi ngang em
Nhìn nghiêng, một giọt nước mắt rơi
Khi ta vượt qua em
Nhìn lại, em nước mắt đôi dòng
Vì sao em lại khóc ???
Vì sao em, vì sao ???
Rừng thông vẫn rì rào mà rừng thông nào biết
Con đường vẫn quanh co mà con đường thờ ơ
Chỉ có bông hoa cỏ ven đường nơi em vừa đứng
Còn rưng rưng giữ lại một giọt sương.
Hoàng hôn dốc mình em khóc
Khi ta đi ngang em
Nhìn nghiêng, một giọt nước mắt rơi
Khi ta vượt qua em
Nhìn lại, em nước mắt đôi dòng
Vì sao em lại khóc ???
Vì sao em, vì sao ???
Rừng thông vẫn rì rào mà rừng thông nào biết
Con đường vẫn quanh co mà con đường thờ ơ
Chỉ có bông hoa cỏ ven đường nơi em vừa đứng
Còn rưng rưng giữ lại một giọt sương.
***
Ánh nắng tinh khôi, lung linh của bình minh bắt đầu cho một ngày mới, cái nắng nhè nhè của buổi chiều như muốn nói nửa ngày đã trôi qua, và hoàng hôn! Hoàng hôn buông xuống, mọi thứ dường như được pha nhuộm cái màu cam đỏ rực rỡ một cách cố ý của thiên nhiên.Với một người hoạ sĩ, hoàng hôn sẽ là một bức tranh tuyệt tác mà thiên nhiên ban tặng,
Với một nhạc sĩ hoàng hôn trở thành khởi nguồn của mọi sáng tác,
Với một nhà thơ hoàng hôn là một tác phẩm nổi bật nhất trong các tác phẩm,
Với một nhà thiết kế thời trang hoàng hôn là sự kết hợp màu sắc một cách hài hoà và tinh tế của tạo hoá,
Với một đôi nam nữ đang yêu thì hoàng hôn là một khung cảnh đầy lãng mạng cho mọi cảm xúc của tình yêu được thăng hoa,
Với một người đang đau khổ hoàng hôn bổng trở thành một người bạn xoa dịu nỗi đau một cách hữu hiệu nhất,
Với một người luôn bận rộn, ngập lặn trong một đống công việc thì hoàng hôn giúp họ tìm lại những khoảng khắc lắng đọng của cuộc sống...
Với tôi thì hoàng hôn là màu của nỗi buồn, của nước mắt....
Hoàng hôn! hoàng hôn của ngày hôm nay. Tôi lê những buớc chân năng trĩu mang đầy kỷ niệm, yêu thương nhớ nhung về người, có lẽ vì thế mà dấu chân của tôi được in rõ hơn trên bãi cát. Tiếng sóng biển cứ rì rào, rì rào càng lúc càng dữ dội hơn như muốn dâng trào lên nỗi nhớ của tôi về người hay muốn kéo phăng hình ảnh của người về lại quá khứ mà tôi đang vội quên, cố quên. Là nhớ cũng có thể là quên, nhưng nếu nhớ thì sẽ là cái nắm tay xiết chặt, ánh mắt triều mến, nụ cười mang màu hạnh phúc, những giây phút không tên khi nhìn xa xăm về phía chân trời, là trên bãi cát kia sẽ có hai dấu chân nữa bên cạnh hai dấu chân của tôi... Vậy nếu là quên thì sẽ quên đi cái hoàng hôn của ngày hôm ấy, ngày cuối cùng tôi được ngồi bên cạnh người, bởi nó chứa đựng tất cả những gì tôi cần phải quên, và dù nhớ hay quên thì nó đã thuộc về quá khứ.
Qúa khứ! Là tôi từng có người, người dạy tôi hiểu thế nào là yêu, thế nào là hạnh phúc, thế nào là giận hờn vu vơ, và người dạy cho tôi biết con tim sẽ tan nát như thế nào? Khi tình yêu chưa kịp lên tiếng đã rời xa vĩnh viễn. Tôi trách móc người, hay trách móc ông trời? Tại người muốn rời xa tôi hay tại ông trời bắt người phải làm thế? Phải chi? Phải chi người rời xa tôi vì một tình yêu mới nào đó, vì một ánh mắt nào đó long lanh hơn ánh mắt của tôi, vì một nụ cười nào đó rạng rỡ hơn nụ cười của tôi, vì tôi chẳng còn tí ý nghĩa gì với người... thì có lẽ tôi chẳng bao giờ nhớ người đến thế, chẳng bao giờ khắc khoải vì người như vậy, chẳng bao giờ con tim tôi đau nhói như thế này vì người.
Mà người đã ra đi, ra đi chẳng bao giờ trở lại, trốn tránh tất cả chỉ vì do tôi yêu người quá nhiều ? Dường như tim tôi đang rỉ máu từng ngày, tôi sống mà dường như tâm hồn đã chết theo người, con tim tôi đã đóng băng thật sự khi tôi mất người.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, để rồi hiện tại trong nỗi nhớ người, tôi hiểu rằng tôi không thể chìm đắm mãi trong những kỷ niệm xưa cũ nào đó về người. Là vậy! cuộc sống dạy tôi phải đối mặt, đối mặt với tất cả những gì mà cuộc sống đã mang đến cho tôi và trong đó có sự ra đi của người.
Chiều hôm nay, khi hoàng hôn buông xuống, một mình thôi, tôi đã đến đúng cái nơi mà người và tôi từng dự định sẽ ở bên nhau. Ừ thì! Làm sao giống cái cảm giác khi có người chứ? Nhưng tôi vui, tôi vui vì tôi dám dối diện với những cảm xúc không có người, không người sẽ là thế này, không người sẽ là thế đó, không người sẽ như vậy... Nhưng khác với mọi khi, tôi đã nhìn về phía trước. Bởi ai đó đã nói “dù bạn có cố tình đứng lại thì cuộc sống vẫn cứ trôi đi”, đúng thế! Vẫn cứ trôi đi, tôi tin là ở một nơi nào đó trên thế giới này người sẽ hiểu, sẽ cảm nhận điều tôi muốn nói.
Có lẽ đây sẽ là một hoàng hôn cuối cùng mà tôi nhớ về người, khắc khoải, lắng đọng vì người, tôi sẽ trả người về lại với quá khứ tươi đẹp, và hạnh phúc một thời... một thời mà đúng không người?
Ừ! Người sẽ tha thứ cho tôi vì điều đó, bởi người biết rằng tôi từng yêu người như thế nào? Và tôi cần phải bước tiếp theo hành trình của cuộc sống, một ngày nào đó quy luật cuộc sống sẽ đưa tôi về lại với người. Thế cho nên đừng giận tôi người nhé! Tạm thời người hãy cứ hạnh phúc bên cạnh những gì mà người thích và đừng nhớ về tôi nhiều, bởi khi hoàng hôn của ngày mai buông xuống tôi sẽ chẳng còn nhớ đến người, chẳng còn nhớ gì cả, người à!
***
Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy Cần thêm nắng để em nhìn vừa bóng tối
Cần thêm anh hỏi han cho giấc trưa em yên lành
Cần thêm những lần hẹn như cuối cùng.
Cần tay níu để thấy anh còn gần
Cần môi nóng để biết lòng còn ấm cúng
Cần thêm anh, cần thêm cho những khi em lo sợ
Cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu.
Đã gần thế, thương thật rồi
Vẫn như anh còn xa rất xa
Vì đã vùi hết những ước mơ dịu ngọt
Em thêm cần anh đến muôn lần.
Thế tình nhé, xin về gần
Nối thêm yêu thương vào với nhau
Tình có dậy sóng vẫn cứ xin tình nồng
Nối anh vào em chiếc hôn đầu.
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét