Blog viết về những suy nghĩ,tâm trạng.Có thể là vui...có thể là buồn,giận dữ hoặc hạnh phúc.Tất cả chỉ xoay quanh 1 cuộc đời đầy sóng gió của Tôi .1 con người khắc khổ giữa 1 cuộc sống khắc nghiệt...luôn khép kín và bí ẩn.

Cuộc Sống Của Tôi [Là] Nợ Ai Đó Cả Thế Giới !

- Đời Tôi như đời sông, như cuộc sống hòa tan vào thời gian, luôn trôi đi và không ngừng đổi mới, mãi mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế...

- Định mệnh Tôi cũng có thể chỉ là một dòng sông, đôi khi lờ lững trôi đi, đôi khi trong lòng dậy sóng. Định mệnh Tôi là một dòng sông phẳng lặng, nhiều khi Tôi không biết dòng sông sẽ trôi về đâu ? Như chưa bao giờ biết đâu là khởi đầu, Tôi cũng không biết đâu là điểm cuối cùng, vì cuộc đời vốn vô tận...

- Tôi như con chim cứ hót mãi trong bụi mận gai. Cạn kiệt máu trong tim mà tình yêu vẫn say ngủ. Thôi đừng tiếc! Chẳng bao giờ người là của riêng ta...

- Cuộc đời và định mệnh tôi luôn được gắn liền với hình ảnh một dòng sông,có thể khi đọc Blog này, bạn sẽ thấy được hình ảnh của một kẻ cô độc đáng thương, luôn lang thang đi tìm một thứ gọi là tình yêu, Nhưng... chẳng bao giờ hắn tìm được và sở hữu thứ ấy một cách trọn vẹn !

Thứ Tư, 9 tháng 3, 2011

MƯA và TÔI

Bỗng nhiên,
mưa rơi đấy...
Lặng lẽ,
sống mũi cay
mắt nhắm khẽ thôi...
lưỡi mặn.

Tôi ơi...
Tôi lại nhếch khóe môi sao?
Tôi cười...
Cười thật!
Trời lại mưa tầm tã rồi...


Hạt mưa có to quá không? Vậy sao Tôi thấy nặng lắm. Hít thật sâu để cảm nhận mùi đất đang len lỏi trong từng tế bào nghèo nàn. Mưa có thể lạnh lẽo như Tôi không? Sao phút chốc lại thấy mình giống mưa đến thế - rửa trôi, ướt đẫm, nhớ khủng khiếp và buồn nữa.
Văng vẳng bên tai Tôi: "Mày làm tao sợ, mày quá cứng rắn".
Mưa ơi! Tôi đang cười vì chợt nhận ra sao ta bạc bẽo thế? Liệu mưa có thất vọng cho Tôi vì một cái phất tay phũ phàng và nhẹ hẫng tựa như mưa không?

Làm sao Tôi có thể đổ tội cho mưa được khi mà mưa rớt xuống tay Tôi còn hằn dấu đỏ, còn đau. Sống lưng rợn lên từng cơn nhói buốt như đâm vào tim, như vết cắn của một con chó hoang đang gào thét.
Từng tầm tã ngoài mưa nhiều rồi, nhìu lần trong chiếc áo sơmi trắng mỗi khi tan trường về, Tôi chạy theo mưa ,mong muốn có đc 1 người cùng đi dạo dưới mưa với mình mặc cho trời lạnh như cắt và răng Tôi đã đánh " cầm cập " - Tôi đã cười thú vị đến nhường nào. Điên thật !
Từng nhiều lần tắm dưới mưa, đi lang thang mà chẳng biết đi về đâu trong cơn mưa tầm tả ấy.....muốn đc mưa tưới mát linh hồn của mình...những muộn phiền , lo âu.... Chỉ cần nhìn mưa như được trút bỏ, không là rũ bỏ.
Chỉ là yêu mưa, yêu cái cách mưa đến rồi mưa đi, lúc bay bay nhẹ nhàng, lúc vội vàng cẩu thả, lúc ào ào dứt khoát...
Chỉ là dù sao đi nữa, dẫu cho mưa tạnh không còn rơi thì lòng Tôi vẫn man mác nhiều cảm giác lạ lùng khó hiểu.
Chỉ làTôichẳng thể đoán được mưa sẽ chọn điều gì khi "đánh tách" trên những chiếc lá còn xanh hoặc đã úa vàng trên cây vững chắc kia ......

Có con đường nào lại không trơn bóng mây sau cơn mưa. Khoác lên mình chiếc áo mưa thì có còn nói mưa khiến ta đau không hay thật ra lòng ta đang bực tức điều gì chăng. Tôi ko mặc áo mưa đâu vì sợ sẽ làm mưa đau, vì nếu ai đó nói rằng hiểu được mưa - kẻ đó thật rồ dại. Tôi có là một trong tất thảy những con người ấy? Tôi không biết và cũng chẳng cần phải biết. Có lẽ, mưa hiểu Tôi hơn. Buồn cười thật...!
Bây giờ mưa vẫn vậy, vẫn tát vào da thịt Tôi nỗi buồn nhớ ấy, vẫn làm Tôi ướt như ngày hôm qua. Còn Tôi, có thể đã khác chăng. Gần tròn mười tám, không còn là 1 đứa con nít nữa rồi.....thế sao vẫn thích tắm mưa đến thế.....
"Toạc"... Rạn nứt rồi. Hình như tim Tôi đang nứt ra từng đường sọc ngang vô hình. Ngỡ ngàng. Không đau. Mưa ơi!...
Làm sao Tôi biết được Tôi lại như mưa. Tôi vẫn luôn nâng niu cái quá khứ đẹp của thời gian qua , Tôi vẫn luôn tự hào về con người của mình vền mọi mặt....tình yêu & tính cách...nhưng thật ra đó chỉ là bề nổi của 1 tảng băng chìm.... . Những người khác vẫn thường ghen tị với những bề nổi của tôi. Vẫn luôn đinh ninh rằng mọi chuyện đối với tôi thì rất dễ giải quyết....vì tôi cứng rắn và quyết đoán....có 1 chút gì đó gọi là độc tài.... Thế nhưng, cuộc đời mà, chẳng bao giờ nói trước đươc điều gì , và cũng đừng nhìn sự việc theo 1 hướng tích cực.......Có lẽ những người xung quanh chưa thấy đc hướng tiêu cực của tôi..., có thể vì một lí do - nhiều lí do - hoặc chẳng lí do nào cả, Tôi rất khó hiểu !.
Sao Tôi thấy " Tình Yêu" thật xa xỉ đối với Tôi vào lúc này. Hay là Tôi đã quá gay gắt và hững hờ như lời của những người bạn của Tôi chăng ? Không đâu. Không phải vậy mưa nhỉ!
Có quá nhiều thay đổi, thay đổi đến chóng mặt dẫu biết Tôi yêu thương ấy nhiều lắm nhưng "ấy" đã mất trong Tôi thật nhiều rồi. "ấy" của Tôi thành thật hơn - chân thành hơn - riêng tư hơn. Ví như Tôi đã đặt cược vào ván cờ này bằng chính con người Tôi, mất sạch. Niềm tin, nhiệt huyết, nụ cười và nước mắt. Chỉ là học cách dừng lại để lấy lại con người Tôi, nếu cố chấp chơi tiếp thì Tôi sẽ tự đánh mất mình, Tôi không muốn đánh vào quá khứ, không muốn làm "ấy" mà Tôi tôn trọng bị tổn thương.
Mưa ơi có hiểu cho Tôi? Chắc mưa sẽ hiểu thôi, chỉ là Tôi muốn dù mưa có khiến mọi thứ rửa trôi, thì vẫn cất choTôi những kỉ niệm lấp lánh của quá khứ có vui, có buồn, có tất cả. Chỉ là để sau này nhìn lại Tôi có thể nói với mình rằng Tôi đã chơi đẹp ván cờ ngày hôm nay.
Mưa ngớt giọt...
cho Tôi rớt "giọt" cùng mưa nhé!
ướt sũng.
Ngày hôm qua ơi!
Là Tôi.
Tôi ơi!
hãy là Tôi,
vẫn là Tôichứ...
Cười rồi...
Tôi là thật,
Là mưa...


P/s : Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
 
Kenny

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

like me...