Blog viết về những suy nghĩ,tâm trạng.Có thể là vui...có thể là buồn,giận dữ hoặc hạnh phúc.Tất cả chỉ xoay quanh 1 cuộc đời đầy sóng gió của Tôi .1 con người khắc khổ giữa 1 cuộc sống khắc nghiệt...luôn khép kín và bí ẩn.

Cuộc Sống Của Tôi [Là] Nợ Ai Đó Cả Thế Giới !

- Đời Tôi như đời sông, như cuộc sống hòa tan vào thời gian, luôn trôi đi và không ngừng đổi mới, mãi mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế...

- Định mệnh Tôi cũng có thể chỉ là một dòng sông, đôi khi lờ lững trôi đi, đôi khi trong lòng dậy sóng. Định mệnh Tôi là một dòng sông phẳng lặng, nhiều khi Tôi không biết dòng sông sẽ trôi về đâu ? Như chưa bao giờ biết đâu là khởi đầu, Tôi cũng không biết đâu là điểm cuối cùng, vì cuộc đời vốn vô tận...

- Tôi như con chim cứ hót mãi trong bụi mận gai. Cạn kiệt máu trong tim mà tình yêu vẫn say ngủ. Thôi đừng tiếc! Chẳng bao giờ người là của riêng ta...

- Cuộc đời và định mệnh tôi luôn được gắn liền với hình ảnh một dòng sông,có thể khi đọc Blog này, bạn sẽ thấy được hình ảnh của một kẻ cô độc đáng thương, luôn lang thang đi tìm một thứ gọi là tình yêu, Nhưng... chẳng bao giờ hắn tìm được và sở hữu thứ ấy một cách trọn vẹn !

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2011

Ngày mai em đi....

Sao không ôm anh như lần đầu tiên em đến?
Sao không hôn anh như ngày nào còn lưu luyến?
Sao không vui lên như một thời bao thương mến?
Màu mắt em sao hôm nay muộn phiền?
Ta chia tay nhau khi tình này đang say đắm
Mai em ra đi ngôi nhà này hoang vu lắm
Anh gom cho em hết bao kỷ niệm êm ấm
Mọi thứ nơi đây đều thuộc về em
Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả
Và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa
Mộng ước ngây ngô lúc ban đầu nay đã phai rồi
Tiễn đưa em về một tình yêu mới ..
Ngày mai anh không còn em nữa, không cho ai là tất cả
Để nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xa
Để nhắc cho anh biết bao ngày hạnh phúc êm đềm
Nhắc cho anh luôn còn lại một trái tim...yêu em
Mai em ra đi em phải thật vui lên nhé
Em không yêu anh đâu cần buồn tênh như thế
Không nên quan tâm đến cuộc đời anh hoang phế
Mình hãy quên đi bao câu hẹn thề
Xem như hai ta không thuộc về nhau em nhé
Khi xưa yêu nhau như một trò chơi thơ bé
Bao năm qua đi lớn khôn rồi đành là thế
Đành rẽ chia hai người về hai lối
Ngày mai anh không còn em nữa, không cho ai là tất cả
Để nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xa
Để nhắc cho anh biết bao ngày hạnh phúc êm đềm
Nhắc cho anh luôn còn lại một trái tim...yêu em
***
Lạ lùng như một giấc mơ, người nhỉ? Nhớ lại những ngày tôi đi cạnh người, âm thầm và lặng lẽ như thế, có không ít người đã không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Cũng đúng thôi người nhỉ, làm sao mà không ngạc nhiên được, khi trong mắt tất cả mọi người, tôi là một thằng nhóc cực kì thu hút, cực kì dễ thương, và luôn được nhiều người yêu mến. Chỉ cần tôi muốn, chỉ cần tôi lựa chọn, tôi sẽ có tất cả những gì tôi cần. " Tôi hoàn toàn có thể chọn được một người tốt hơn người nhiều, và thực tế là tôi xứng đáng được như thế" - Ồ vâng, tôi không phủ nhận điều ấy. Tôi hoàn toàn có thể lựa chọn được "một người tốt hơn người rất nhiều" - theo đúng định nghĩa của người ta. Tiếc rằng những người "tốt hơn người rất nhiều" ấy lại không phải là người có một bờ vai đủ mạnh để che chở, và đủ để khiến tôi tin vào sự bền vững khi ở bên người ấy. Giữa tất cả những cái đẹp đẽ và hào nhoáng kia, tôi chọn người, chỉ đơn giản vì tôi tin, người ấy thực sự có một tấm lòng.
Tôi thích mỗi lần được đặt chân lên căn gác nhỏ nơi người ở. Tôi thích ngồi bó gối trên căn gác ấy, và nhìn người  ngủ say sưa. Tôi yêu đến điên cuồng nụ cười của người, yêu đến điên cuồng cái cách người nhìn tôi. Yêu những lúc người ôm tôi vào lòng, đưa bàn tay dịu dàng ngăn cho nước mắt tôi đừng rơi. Yêu những đêm ngoài trời đổ mưa như trút nước, giọng người thì thầm, thì thầm nghe thật khẽ. Tiếng người êm đềm len vào giấc ngủ, đưa tôi vào giấc mơ cổ tích ngọt ngào. Đọng lại trong tôi là nỗi nhớ, là bâng khuâng của tuổi 17 tràn đầy mộng mơ. Tôi dần yêu những câu chuyện cổ tích. Và tôi đã từng tin, chỉ cần được ở bên người, đó sẽ là cổ tích đẹp nhất, với tôi, nơi nào có người ấy, nơi ấy chính là Thiên đường đấy.
Mùa hè. Sài gòn luôn đón tiếp những cơn mưa bất chợt, những ngôi nhà nhợt nhạt ngủ vùi trong những cơn mưa lạnh hiu hắt, cùng những tia nắng rực rỡ không đủ sưởi ấm một đôi tay. Mùa hè ở Sài gòn tuyệt thật, người nhỉ? dịu dàng và trong veo với những cơn mưa bất chợt. Thứ tình cảm mộng mơ của tôi mà người ta gọi là second love đó cũng đi đến hồi kết. Quá nhanh, và quá đơn giản so với những gì mà tôi có thể tưởng tượng.
"Anh xin lỗi, em quá tốt, quá tử tế,quá trong trắng, nhưng ta không thể yêu nhau. Xin lỗi em, xin lỗi, anh đã quá sai rồi".
Người còn nói nhiều, nhiều nữa. Nhưng tôi chẳng còn nghe thấy gì. Lần thứ hai, thằng nhóc 17 tuổi hiểu thế nào là đau đến mức không khóc nổi. Ngoài trời đổ mưa như trút nước, từng hạt nhẹ nhàng rơi như những giọt lệ trong veo rơi xuống từ bầu trời kia. Vỡ nát rồi... Tôi biết, ngày chia tay rồi cũng sẽ đến thôi, khi chúng ta không chung đường, không cùng nhìn về một hướng. Tôi cảm nhận, tôi biết, và tôi hiểu tất cả. Biết tất cả sẽ trở thành như thế mà không cách nào thay đổi được... Tất cả sẽ trở thành như thế mà vẫn yêu thương... Ngày hôm ấy, đơn giản chỉ là mỉm cười thật tươi và nhìn người quay gót. Không một lời trách cứ, và cũng chẳng có giọt lệ nào rơi xuống níu giữ bước chân người. Quá nhẹ nhàng cho một tình yêu, người nhỉ ? Bạn bè tôi, và cả những người yêu quý tôi nữa, tất cả đều ghét người lắm đấy. Đơn giản vì họ nghĩ rằng người quá nhẫn tâm, còn tôi thì lại quá dịu dàng. Chỉ có mình tôi không nghĩ như thế thôi, người à. Vì quá thường tôi nên người ta ghét bỏ kẻ đã làm tôi đau lòng, hay vì quá thương người nên tôi không muốn nghe những nguyền rủa cay nghiệt của người đời. Tôi muốn tin người, tin vào người tôi yêu quý, tin vào tất cả những gì đã có giữa chúng ta, dù là rất nhỏ. Niềm tin cho tôi tất cả. Nhưng khi dối trá thì cướp đi của tôi tất cả. Vì thế, tôi sợ gặp những điều khiến mình thấy sự gian dối, tôi sợ những thứ của những con người vô cùng gần gũi mà mình không hề biết... Dù là vậy, tôi vẫn tin, người à, tôi tin bằng một niềm tin mù quáng nhất, như để đánh đổi cho những tháng năm luôn nghi hoặc trước kia. Nhưng kể cả điều này nữa tôi vẫn không hối hận. Và, mặc cho người ta có nghĩ gì và nói gì đi nữa, với tôi, người mãi là một mặt rubic lạ kỳ, càng xoay, tôi càng thấy được một vẻ đẹp mới, vẻ đẹp của riêng mình người thôi. Với tôi, người mãi mãi là một thiên thần, dù là một thiên thần lạc lối...
Tôi và người xa nhau kể từ ngày hôm ấy. Không phải là không muốn gặp đâu, bởi tôi nhớ người đến cháy lòng... Chỉ là, tôi sợ. Đã bao lần tôi đi qua căn gác nhỏ nhà người rồi đấy. Đã bao lần đứng lặng đi trước cửa nhà người, nhưng người đã không còn ở đó nữa. Tôi sợ... Nếu còn gặp lại, người nhất định sẽ không nhìn tôi đâu, người nhất định sẽ không muốn gặp tôi đâu. Người sẽ vẫn lạnh lùng và tàn nhẫn với tôi như trước giờ vẫn vậy thôi... Người sẽ vẫn không nhìn tôi đâu, sẽ vẫn chỉ nói chuyện với tôi bằng cái giọng không lộ chút nào quan tâm thôi... Và tôi sẽ lại ngước nhìn khuôn mặt lạnh như băng kia mà mỉm cười... Tôi sợ, sợ lắm... Tôi chẳng là gì trong cuộc đời của người hết. Tôi chẳng thể làm được gì cho người hết. Người vốn chẳng cần đến tôi như tôi cần người... Chẳng là gì hết...
Người đang ở bên một người khác, đang vui vẻ bên một người khác. Người chẳng có thời gian để nghĩ về tôi đâu, người còn bận lo lắng cho bao điều khác xung quanh người mà. Người quên mất sự tồn tại của tôi rồi, đúng không người ? ... Ngay cả khi tôi có van xin đi nữa, thì người làm sao nghe được lời cầu xin rớm máu của tôi... Ngay cả khi tôi có khóc, người cũng không quay lại đâu. Người đã quyết ra đi rồi mà, làm sao thể thay đổi được. Có van xin, có khóc thì cũng vẫn vậy mà thôi...
Đồng thoại là để gạt người thôi, làm gì có Hoàng tử trên đời? Thế mà vẫn cười được, lạ lùng thật, người nhỉ? Có gì để tôi có thể mỉm cười? Có gì để mỉm cười khi giây phút đầu tiên trong cuộc đời mình, ước mơ nhỏ bé của tôi đang dần vụn vỡ? Có gì để mỉm cười khi niềm hạnh phúc nhỏ bé mà tôi nắm được cũng dễ vỡ tan như bọt nước? Có gì để mỉm cười khi trái tim tôi đang bật khóc? Có gì để cười đâu, vậy mà tôi vẫn cười, như nhân vật  trong bài hát kia. Cười để chúc phúc cho người, cười để nhìn người quay gót. Những lời nói nghẹn trong cổ họng, khi rơi khỏi môi tôi nó chỉ là những luồng nhẹ tênh, tan trong làn hương đêm lạnh buốt. Hay nói theo cách của tôi - Tôi đã đau đến mức không khóc nổi nữa rồi...
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng trôi qua. 2 tháng rồi người nhỉ ? và tôi vẫn sống, vẫn đứng lên, bởi tôi phải như thế. Đúng là không hề đơn giản để nói hai tiếng "từ bỏ", nhất là khi đó phải từ bỏ một thứ mà mình đã đặt vào quá nhiều hy vọng. Nhưng ảo ảnh không bao giờ là mãi mãi, và thời gian chính là người thầy tốt nhất dạy cách “quên”. Cũng chỉ là những chuyện bình thường thôi. Có thể là tôi đã sai, nhưng tôi chưa bao giờ hối hận khi đã tin vào điều ấy. So với những ngày còn thơ dại, mỗi ngày, tôi mỗi lớn lên, trưởng thành hơn, và tôi lại tin vào cái gì đó lớn lao và chín chắn hơn. Cũng giống như số tuổi ngày càng tăng. Cả như từng ngày trôi qua.Vì không có niềm tin vào thứ gì đó thì làm sao có thể yêu thương? Không yêu thương thì làm sao có thể hạnh phúc?
Một chiều, hai chiều, ... và đến giờ đã bao buổi chiều không người rồi, tôi cũng không còn nhớ nữa. Nỗi đau nào rồi cũng dần nhạt phai, chỉ còn những kỉ niệm là ngưng đọng mãi mãi. Giờ đây, mỗi khi nhớ về chuyện cũ, tôi không còn đau như xưa nữa, chỉ còn ngưng lại một giây, nén một tiếng thở dài. Cũng giống như bây giờ, mỗi khi có dịp đi qua con phố nhỏ nhà người, tôi lại ngước nhìn lên căn gác đầy kỉ niệm hôm nào, rồi mỉm cười chúc phúc cho một người mà tôi đã từng hết lòng yêu thương. Chỉ vậy thôi người ạ. Và tôi cũng mong rằng tất cả sẽ luôn êm đềm và nhẹ nhàng như thế, để bóng hình người có thể mãi nằm trong một vùng tinh khiết nhất, yên ả nhất của trái tim tôi.
Hình như có cái gì đó đang rơi......

P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

like me...