Ngồi trong đêm vắng, nguyện cầu anh được vui
Ở bên nơi ấy anh sẽ không buồn
Dù em vẫn biết người ta không yêu anh
Nhưng lòng em đau chẳng thể nói ra
Chỉ biết lặng thinh, ngồi nhìn anh thật lâu
Mà anh có biết em rất đau lòng
Làm sao để nói em vẫn cần bên anh
Sao bờ môi kia chẳng thể hé ra
Dù em biết tình yêu đó sẽ không thuộc nơi em
Dù em biết lòng anh vẫn mong trở về quá khứ
Nhưng lòng em, vẫn thế vẫn đợi chờ anh thôi
Mong rằng anh sẽ yêu được em
Anh hãy khóc bờ vai em sẽ ở cạnh bên anh
Nhìn anh đau mà tim em như ngập tràn nước mắt
Quên một người rất khó xin đừng buồn anh ơi
Em giở đây chỉ là bạn thân, trong cuộc đời anh thôi
Ở bên nơi ấy anh sẽ không buồn
Dù em vẫn biết người ta không yêu anh
Nhưng lòng em đau chẳng thể nói ra
Chỉ biết lặng thinh, ngồi nhìn anh thật lâu
Mà anh có biết em rất đau lòng
Làm sao để nói em vẫn cần bên anh
Sao bờ môi kia chẳng thể hé ra
Dù em biết tình yêu đó sẽ không thuộc nơi em
Dù em biết lòng anh vẫn mong trở về quá khứ
Nhưng lòng em, vẫn thế vẫn đợi chờ anh thôi
Mong rằng anh sẽ yêu được em
Anh hãy khóc bờ vai em sẽ ở cạnh bên anh
Nhìn anh đau mà tim em như ngập tràn nước mắt
Quên một người rất khó xin đừng buồn anh ơi
Em giở đây chỉ là bạn thân, trong cuộc đời anh thôi
***
( Với tôi, tình yêu của người mơ hồ quá, chông chênh quá... )
Tự nhiên tôi gặp lại người trên phố, xao xác gió, xao xác lá và xao xác cả lòng người. Sao người khác quá, gầy gò khuôn mặt và cả ánh mắt người nhìn tôi? Tôi cũng đang rỗi, tôi mời người một buổi cà phê nha...???Vẫn là tụi mình ngồi đối diện, nhưng vẫn chỉ có tôi biết người thích uống món gì....
Một vài câu chuyện trôi đi, tôi ngắm người, lắng nghe giọng nói người nhiều hơn là thật sự nghe người nói gì. Sau công việc bận rộn, những chỉ tiêu này nọ, sau những niềm vui và nỗi buồn, sau những tháng ngày lê thê, hôm qua, hôm kia của những ngày xa lắm, tôi vẫn nhớ người... Tôi đã từng yêu người, người cũng biết mà...
Nhưng tất cả mơ hồ quá...Chông chênh... Và xa xăm quá...
******
Tin nhắn của tôi....Tôi nói là tôi không cần hồi âm, nhưng người cũng hiểu không phải thế mà, đúng không? Trong lúc buồn nhất tôi chỉ nghĩ đến người. Và người biết không, điều tôi chờ đợi và hi vọng không phải là một khoảng lặng rơi vào đêm như vậy đâu người!
Tôi tự “thuốc”mình là do lỗi mạng, khi giờ này có rất nhiều tin nhắn cô đơn được gửi đi, vì lúc này có lẽ người đã ngủ, vì tôi bảo là tôi không cần trả lời cơ mà?!
... Nhưng rồi cuối cùng vẫn chỉ là tin nhắn không hồi âm...
******
Sinh nhật của tôi....Tin tưởng rằng mình sẽ có được một chút quyền lực: “ Anh sẽ đến chứ?”.
Tôi chờ, đếm thời gian trên kim giây đồng hồ còn chậm hơn đếm nỗi thất vọng đang tan ra trong lòng mình. Người vẫn chưa đến. Hình như tôi đã tập cho mình thói quen của sự chờ đợi từ khi tôi biết yêu người...
“Xin lỗi, anh có việc đột xuất”.
Sao người không báo cho tôi sớm hơn? tôi đã chờ rất lâu mà người...
Tôi khuấy khuấy ly nước trên bàn, nhạt quá...
******
- Tình yêu là có thật phải không người?- Niềm tin là có thật phải không người?
- Sự thật là có thật phải không người?
Niềm tin là một điều mong manh lắm người ơi. Tôi chỉ cần đẩy niềm tin ra xa tôi một tí thì cái được gọi là chuyện tình mình cũng trôi tuột đi ngay.
Sự thật cũng là một thứ ở ngoài tầm với của tôi. Tôi đưa tay nhưng nó càng lúc càng xa, mà bản thân tôi lại không muốn đi đến tận cùng sự thật, vì cuối cùng người đau khổ vẫn chỉ là tôi!
Tình yêu này, tôi mải miết rượt đuổi một bóng hình để làm gì vậy người? Vẫn chẳng mong người tìm thấy tôi trong bóng tối....
Hay là thôi, tôi dừng lại nha người...???
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét