Hôm nay trời lại mưa.....mưa to thật.........
Hôm nay tôi đc gặp lại người xưa......
Hôm nay...tôi buồn.......
Hôm nay tôi lại rơi.......
Tôi sắp đánh mất mình rồi, trong trò chơi đuổi bắt mà người ta dành cho tôi. Có phải là trò chơi đuổi bắt không nhỉ? Tôi không biết nữa... chỉ thấy như mình đang rơi...
Chiều nay Tôi lang thang. Nắng đẹp quá, những vỉa hè rụng đầy lá vàng và hồ vát nắng. Và gió mang đi nỗi buồn Tôi vừa nhận được. Tôi thấy yêu cuộc sống này, cho dù nó không mang lại cho Tôi nhiều niềm vui, nhưng ít ra ngay khi một người yêu Tôi mang lại cho Tôi nỗi buồn thì cuộc sống lại cho
Tôi nhìn thấy sự tươi đẹp vừa yên bình lại vừa rực rỡ.
Tôi những muốn dừng lại, ngồi ở ven hồ và mặc cho thời gian trôi đi.
Tôi muốn ghé vào một quán cà phê vỉa hè.
Tôi muốn gọi cho ấy, ngay lúc đó, cho dù nỗi buồn chưa kịp tan.
Nhưng Tôi không gọi, vì Tôi sợ rằng thực tế sẽ làm cho cái cảm giác lúc đó của Tôi tan biến.
Tôi ghé vào những hiệu sách đã luôn mê hoặc Tôi khi bước chân vào. Tôi tần ngần trước ngăn sách của văn học và tiểu thuyết . Tôi thích đọc tiểu thuyết, dù nó buồn và có lúc thật bội bạc. Nhưng nó cho Tôi hiểu đó là đời thực, không chau chuốt, không màu hồng, là nỗi đau thực, là sự bạc bẽo của số phận có thực và Tôi không được lảng tránh.
Ngày tháng đã đi qua trong sự quên lãng của Tôi . Có một người xuất hiện từ quá khứ rồi cũng sẽ đi qua.........................
Con đường tôi đã đi qua.................
Tôi đánh rơi một chút buồn. Một chút cô độc. Một chút mong manh.
Tôi đánh rơi một chút sợ hãi. Một chút hoang mang.
Tôi đánh rơi một chút mộng mơ. Một chút hồn nhiên. Một chút trong veo nơi đáy mắt.
Một chút dại khờ. Một chút ngây thơ.
Tôi đánh rơi những mảnh hi vọng. Tôi không muốn chờ đợi và tin tưởng. Tôi mất một phần niềm tin. Hình như thế ...
Tôi đánh rơi những ước mơ, những khát vọng. Dù chưa bao giờ ngừng cháy trong Tôi, nhưng đã không thể cùng Tôi tiếp tục cuộc hành trình.
Tôi đánh rơi thương nhớ. Đánh rơi ánh mắt ngày xưa. Đánh rơi cả những đêm đi ngủ chỉ mong ngày mai lại tới, để Tôi được trông ngóng, được mỉm cười khi tìm thấy dáng hình ấy. Không còn ...
Tôi đánh rơi Ngày xưa. Đánh rơi Tôi của những ngày đã qua, những chặng đường đã đi không biết bao giờ mới tìm lại.
Đôi khi muốn quay lại. Nhưng nhìn con đường dài hun hút đang nhỏ dần trước mắt Tôi, ... Tôi biết một điều, không bao giờ Tôi có thể tìm lại, mãi mãi, ...
Tôi nhớ Ngày xưa. Nhớ quay quắt những lúc hồi hộp bấm số điện thoại thân quen, chỉ để tự nhủ lòng, rằng mình sẽ không quên, không bao giờ quên được...
Nhớ những ước mơ ngày thơ bé. Ước mơ được bay lên trời. Ước mơ làm diễn viên. Nhớ cả những khát khao tuổi hồng mới chớm. Sao tất cả xa, xa lắm rồi nhỉ. Những khát vọng ấy. Những ước mơ Tôi đã nuôi dưỡng nó lớn lên. Để biết rằng có những ước mơ sinh ra chỉ để là mơ ước, chỉ để là thứ cho Tôi hi vọng, cho Tôi đợi chờ...
Thèm là trẻ con, một Tôi chưa lớn...
Thèm một lần được nói câu Tôi yêu ấy với người Tôi hằng yêu dấu. Thèm được dại khờ, ngốc nghếch. Thèm được đợi ấy mỗi khi tan học. Thèm được là Tôi của những ngày ấy...Tôi ơi!
Tôi đã không còn những giọt nước mắt xưa.
Tôi đã bỏ lại sau lưng hoài niệm về một người Tôi đã đi qua. Hờ hững...
Ước mong một lần được là Tôi của ngày xưa. Để tiếp tục mơ ước viển vông. Để mong nhớ. Để thấy mình cô độc. Để cười hồn nhiên. Để khóc oà lên chỉ vì những chú chó thân yêu rời xa mình...
Nhưng làm sao có thể quay lại những nẻo đường Tôi đã đi, khi còn rất nhiều chặng đường dài phía trước đang chờ Tôi. Những chặng đường không cần ước mơ xa thuở nào...
Tôi đã thử tìm lại. Nhưng mãi mãi những điều Tôi đánh rơi cứ chạy dần xa Tôi, để rơi vào miền hư vô và xa thẳm của quá khứ.
Ngày xưa ơi! Giờ chỉ còn là mảnh thuỷ tinh xanh, xa, xa dần...
Để dành lại những gì đã qua, để dành thôi, chỉ vậy thôi...
P/s : Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
Kenny
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét