Blog viết về những suy nghĩ,tâm trạng.Có thể là vui...có thể là buồn,giận dữ hoặc hạnh phúc.Tất cả chỉ xoay quanh 1 cuộc đời đầy sóng gió của Tôi .1 con người khắc khổ giữa 1 cuộc sống khắc nghiệt...luôn khép kín và bí ẩn.

Cuộc Sống Của Tôi [Là] Nợ Ai Đó Cả Thế Giới !

- Đời Tôi như đời sông, như cuộc sống hòa tan vào thời gian, luôn trôi đi và không ngừng đổi mới, mãi mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế...

- Định mệnh Tôi cũng có thể chỉ là một dòng sông, đôi khi lờ lững trôi đi, đôi khi trong lòng dậy sóng. Định mệnh Tôi là một dòng sông phẳng lặng, nhiều khi Tôi không biết dòng sông sẽ trôi về đâu ? Như chưa bao giờ biết đâu là khởi đầu, Tôi cũng không biết đâu là điểm cuối cùng, vì cuộc đời vốn vô tận...

- Tôi như con chim cứ hót mãi trong bụi mận gai. Cạn kiệt máu trong tim mà tình yêu vẫn say ngủ. Thôi đừng tiếc! Chẳng bao giờ người là của riêng ta...

- Cuộc đời và định mệnh tôi luôn được gắn liền với hình ảnh một dòng sông,có thể khi đọc Blog này, bạn sẽ thấy được hình ảnh của một kẻ cô độc đáng thương, luôn lang thang đi tìm một thứ gọi là tình yêu, Nhưng... chẳng bao giờ hắn tìm được và sở hữu thứ ấy một cách trọn vẹn !

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2011

Tình yêu ơi ! Ngoan nhé , à ơi...

" Không là mãi mãi, không dám tin như thế, nhưng sẽ là ngày dịu dàng, lòng khe khẽ hát những giai điệu bình yên... và tin yêu.... "
"Phải cố gắng giữ nó, được đấy". Câu nói tưởng bám vào gió, vèo một cái là trôi đi. Nhưng sau cái lơ đãng giả vờ, tôi chộp lấy lời khen ngợi, giấu giếm vào lòng và khe khẽ gặm nhấm chút vui sướng. "Con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt", tại vì như thế...
Những ngày tháng hai đẹp quá. Nhớ lại những lúc ngồi sau xe người rong ruổi trên những con phố dài, thấy cuộc sống bỗng chững lại và bình yên đến lạ. Không còn những sải bước đơn côi giữa chiều muộn, vô tình giẫm lên mảnh lá rụng tàn úa, nghe rạo một cái, và thấy mọi thứ mong manh, dễ đổ vỡ lạ lùng. Quên đi hết cả, xuân này là một góc vắng L'mer, cà phê từng giọt tí tách, thật đều, thật chậm, màu sắc không còn u ám, mà nồng ấm cả những vòng tay. Ký ức đã xa rồi...
Sau những tối hẹn hò, có khi tôi thấy mình vội vã trở về phòng, thả mình trong bóng tối và nhìn vào thinh lặng. Không phải lần đầu đến với tình yêu, không phải lần đầu bất ngờ quay ra sau và đặt lên môi ấy một nụ hôn ấm. Tất cả không phải là lần đầu. Nhưng, chưa bao giờ tôi mong là một lần thay đổi như thế này. Thay đổi...
Giá có thể cố gắng để giữ được đôi bàn tay người lại mãi mãi, chắc chắn tôi sẽ cố gắng. Giá có thể là những buổi chiều muộn ngồi với nhau trong góc tối, nhìn qua cửa sổ và suy nghĩ về những dự định tương lai. Giản đơn hơn là thả đầu óc trôi bồng bềnh như thế, rồi quay sang đánh thức yên lặng bằng ánh mắt, những cái cọ chân thật trìu mến, yêu thương. Bình yên, bình yên... Tôi có đang chờ mong một thứ xa xôi?
Ngốc nghếch làm sao khi phải đi lo âu về những điều quá viển vông. Và tôi chỉ có thể tự nhắc mình, trong tình yêu không cần cố gắng. Cứ là tôi như thế, sống với tâm hồn của mình như thế. Âu cũng là duyên phận cuộc đời. Mai, nếu người hoặc tôi cần một ngả rẽ khác, cố gắng cũng bằng thừa! Sống thật, cần như thế hơn. Đổ vỡ dạy cho tôi điều đó!
Tựa như phép màu của số phận, giữa những chòng chành của đời sống thực, sớm mai kia tôi tìm thấy bàn tay người. Không quá lâu để hiểu, không quá lâu để yêu, cũng chẳng là quá dài để có thể coi là một chặng đường định mệnh. Chỉ là, khi những đợt gió lạnh thổi về, lòng không còn chút âu lo... Đôi khi, một mình dạo bước trên con phố dài ở Sài Gòn hay là giữa những con đường lãng mạn ở Phú Mĩ Hưng trong những ngày đầu năm náo nhiệt, tôi thấy mỗi phút giây thêm thật nhiều ý nghĩa.
Không là hơi thở ám bụi và ngột ngạt những khói, xe cộ, đọng trong mắt người là một vệt nắng vàng, vẽ lên những mảng lá phía trên cao chút sắc khí tươi mới, đẹp lạ thường. Từ lâu rồi, đôi khi quên đi những phút lặng yên như thế. Cuộc sống nháo nhào, những ngày dài hụt hơi đuổi theo bao nhiêu cái đích vô hình, chợt nhận ra tôi cần biết bao nhiêu một vòng tay, không quá nồng nàn để tôi sợ, không quá hờ hững để tôi chới với, mơ hồ. Bao nhiêu cho đủ ? sau một giấc mộng mị vỡ tan... Bao nhiêu.... ?
Có một mùa xuân bồng bềnh, chao đảo. Trong ánh sáng mờ mờ của những ngọn đèn đường phía xa xa, tôi đã đọc thấy một điều gì đó nơi mắt người... Cảm ơn số phận, đã đưa người đến. Và ao ước sao những điều chân thành sẽ ở lại. Không là mãi mãi, không dám tin như thế, nhưng sẽ là ngày dịu dàng, lòng khe khẽ hát những giai điệu bình yên...
...và tin yêu , ngoan nhé... à ơi...!
Giấu em vào nỗi nhớ của anh đi!
Heo ngoan... ủn ủn .... à ơi !
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
 
Kenny

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

like me...