Bình yên để gió đưa em về
Bình yên ta chờ nghe
Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
Chờ nghe tình lung linh.
Bình yên ta chờ nghe
Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
Chờ nghe tình lung linh.
Bình yên để nắng soi môi thơm
Bình yên ta mừng
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu.
Bình yên ta mừng
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu.
Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa
Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
Như một câu hát ứa ra từ tim
Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
Để quên hết khó khăn chia lìa
...
Bão về.... Thế là mưa. Đông về.... Thế là lạnh. Người không về.... Thế là cô đơn...!Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
Như một câu hát ứa ra từ tim
Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
Để quên hết khó khăn chia lìa
...
Muốn im lặng, để lắng nghe... để cảm nhận...
Muốn làm một kẻ lãng du, một mình rong qua các đại lộ cuối mùa...
Đại lộ ngọt thơm...
Mùi gió
Mùi phố
Mùi người
Mùi thương nhớ
Mùi của gần gụi xa xôi...
... và cả mùi ngạt ngào của đêm...
Tất-thảy-trầm-mặc-trôi...
Mùa đông đã đặt bước đầu tiên về đầu ngõ phố... cho một người run khẽ bờ vai. Cuống quýt bấu víu lấy hương hoa, vờ như vô tình lái bánh xe trú vào một góc bình yên nào trong ký ức.
Nhét chiếc headphone mini vào tai, khoác thêm cái áo khoác nặng nề, leo lên xe bus, tôi hứng khởi lang thang ngắm nhìn một Sài Gòn chớm đông. Không như Hà Nội có bốn mùa rõ rệt, Sài Gòn chỉ có thể là mưa hoặc nắng. Và giờ đây, tôi đang đắm chìm trong lòng một Sài Gòn ẩm ướt mưa với đợt lạnh đầu tiên của mùa mới...
Với tôi, người đã trở thành một quá khứ đẹp, một dĩ vãng xa xăm, một nhánh vàng lỗi hẹn chỉ có gió, mây và tâm hồn mơ mộng của tôi hiểu. Cái quá khứ mà mỗi lần nhắc đến, đôi mắt tôi lại ánh lên niềm hạnh phúc, khuôn mặt tôi lại xuất hiện một nụ cười, không phải vì hối tiếc, không phải vì vẫn còn yêu người, chỉ đơn giản vì đó là quãng thời gian đẹp mà chắc chắn, tuổi trẻ của tôi không bao giờ quên...
Rất nhiều lần tôi tưởng tượng ra khung cảnh tương lai, khi tôi và người gặp lại, một buổi chiều lãng đãng của Sài Gòn, tôi và người sẽ gặp nhau, mỉm cười, chào và ôn lại kỉ niệm xưa như những người bạn chân tình, bởi tôi đã yêu hết mình, không hối tiếc, không ân hận...
...và đại lộ thời gian chỉ tồn tại một chiều.
....Sao vắng một người... thế giới rộng thêm ra.
... Chưa đủ trưởng thành, chín chắn để làm người lớn...
... Chẳng đủ ngây thơ, hồn nhiên để nhỏ lại trong vòng tay mẹ.
Chỉ mong tìm được một chút yêu thương và hi vọng.
Đủ - để cam đảm sống như người lớn.
Đủ - để biết cách khóc cười như một đứa trẻ con.
Tôi vẫn cứ rong chơi và lượm lặt một chút bình yên lang thang trên phố.
Ru ngủ cái tôi vỗ giấc an lành.Đêm trôi ngược vào tôi.
... Tôi ơi, xin tôi cứ bình yên như thế....
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
Kenny
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét