Blog viết về những suy nghĩ,tâm trạng.Có thể là vui...có thể là buồn,giận dữ hoặc hạnh phúc.Tất cả chỉ xoay quanh 1 cuộc đời đầy sóng gió của Tôi .1 con người khắc khổ giữa 1 cuộc sống khắc nghiệt...luôn khép kín và bí ẩn.

Cuộc Sống Của Tôi [Là] Nợ Ai Đó Cả Thế Giới !

- Đời Tôi như đời sông, như cuộc sống hòa tan vào thời gian, luôn trôi đi và không ngừng đổi mới, mãi mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế...

- Định mệnh Tôi cũng có thể chỉ là một dòng sông, đôi khi lờ lững trôi đi, đôi khi trong lòng dậy sóng. Định mệnh Tôi là một dòng sông phẳng lặng, nhiều khi Tôi không biết dòng sông sẽ trôi về đâu ? Như chưa bao giờ biết đâu là khởi đầu, Tôi cũng không biết đâu là điểm cuối cùng, vì cuộc đời vốn vô tận...

- Tôi như con chim cứ hót mãi trong bụi mận gai. Cạn kiệt máu trong tim mà tình yêu vẫn say ngủ. Thôi đừng tiếc! Chẳng bao giờ người là của riêng ta...

- Cuộc đời và định mệnh tôi luôn được gắn liền với hình ảnh một dòng sông,có thể khi đọc Blog này, bạn sẽ thấy được hình ảnh của một kẻ cô độc đáng thương, luôn lang thang đi tìm một thứ gọi là tình yêu, Nhưng... chẳng bao giờ hắn tìm được và sở hữu thứ ấy một cách trọn vẹn !

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2011

Bình yên...

Bình yên để gió đưa em về
Bình yên ta chờ nghe
Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
Chờ nghe tình lung linh.
Bình yên để nắng soi môi thơm
Bình yên ta mừng
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu.
Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa
Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
Như một câu hát ứa ra từ tim
Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
Để quên hết khó khăn chia lìa
...
Bão về.... Thế là mưa. Đông về.... Thế là lạnh. Người không về.... Thế là cô đơn...!
Lâu lắm rồi tôi không viết gì cả...
Muốn im lặng, để lắng nghe... để cảm nhận...
Muốn làm một kẻ lãng du, một mình rong qua các đại lộ cuối mùa...
Đại lộ ngọt thơm...
Mùi gió
Mùi phố
Mùi người
Mùi thương nhớ
Mùi của gần gụi xa xôi...
... và cả mùi ngạt ngào của đêm...
Tất-thảy-trầm-mặc-trôi...

 
Đã qua những ngày cuối tháng Mười...
Mùa đông đã đặt bước đầu tiên về đầu ngõ phố... cho một người run khẽ bờ vai. Cuống quýt bấu víu lấy hương hoa, vờ như vô tình lái bánh xe trú vào một góc bình yên nào trong ký ức.
Nhét chiếc headphone mini vào tai, khoác thêm cái áo khoác nặng nề, leo lên xe bus, tôi hứng khởi lang thang ngắm nhìn một Sài Gòn chớm đông. Không như Hà Nội có bốn mùa rõ rệt, Sài Gòn chỉ có thể là mưa hoặc nắng. Và giờ đây, tôi đang đắm chìm trong lòng một Sài Gòn ẩm ướt mưa với đợt lạnh đầu tiên của mùa mới... 
Mỗi lần ngắm nhìn Sài Gòn, tôi lại thấy lòng mình bình yên, bởi Sài Gòn - là một thế giới hoàn-toàn-đối-lập với Tôi , nơi Tôi không thể quên một mối tình không trọn vẹn - Người.
Với tôi, người đã trở thành một quá khứ đẹp, một dĩ vãng xa xăm, một nhánh vàng lỗi hẹn chỉ có gió, mây và tâm hồn mơ mộng của tôi hiểu. Cái quá khứ mà mỗi lần nhắc đến, đôi mắt tôi lại ánh lên niềm hạnh phúc, khuôn mặt tôi lại xuất hiện một nụ cười, không phải vì hối tiếc, không phải vì vẫn còn yêu người, chỉ đơn giản vì đó là quãng thời gian đẹp mà chắc chắn, tuổi trẻ của tôi không bao giờ quên...

Rất nhiều lần tôi tưởng tượng ra khung cảnh tương lai, khi tôi và người gặp lại, một buổi chiều lãng đãng của Sài Gòn, tôi và người sẽ gặp nhau, mỉm cười, chào và ôn lại kỉ niệm xưa như những người bạn chân tình, bởi tôi đã yêu hết mình, không hối tiếc, không ân hận...

Chắc chắn không phải vì mối tình dang dở với người mà tôi không thể mở rộng trái tim mình để dành tình yêu cho một người khác. Chỉ đơn giản là với những va vấp của cuộc đời, tôi thấy mình trầm lắng hơn, trưởng thành hơn, ngại tiếp xúc hơn... 
Cũng như chỉ khi mùa đông tới, tôi mới hối tiếc đã để thu đi qua mà quên chưa tạ từ...
Đi qua mấy mùa thu... tôi chẳng còn nhớ rõ. Thu năm ấy, năm nay đã khác nhiều rồi. Tháng năm khác, và những thứ vẫn cố vin vào tháng năm để khác.
Với tôi, tình yêu đó giống như hương hoa sữa cuối mùa... cháy nồng nàn cho một lần giã biệt. Chẳng ai nói rằng mùa thu giống nhau, cho dù hoa vẫn nở.
...và đại lộ thời gian chỉ tồn tại một chiều.

Bây giờ, tôi chẳng thuộc về tình yêu, chỉ thuộc về mùa. Căng hết mắt môi, dang vòng tay, mở lòng ra đón gió, đi hết ngõ tình yêu, mới vỡ òa, chợt thấy...
....Sao vắng một người... thế giới rộng thêm ra.

Tôi, vừa tròn 18 tuổi.
... Chưa đủ trưởng thành, chín chắn để làm người lớn...
... Chẳng đủ ngây thơ, hồn nhiên để nhỏ lại trong vòng tay mẹ.
Chỉ mong tìm được một chút yêu thương và hi vọng.
Đủ - để cam đảm sống như người lớn.
Đủ - để biết cách khóc cười như một đứa trẻ con.

Tôi vẫn cứ rong chơi và lượm lặt một chút bình yên lang thang trên phố.
Ru ngủ cái tôi vỗ giấc an lành.
Đêm trôi ngược vào tôi.
... Tôi ơi, xin tôi cứ bình yên như thế....

P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
 
Kenny

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

like me...