hắn thích viết lại tất cả những tâm tư, suy nghĩ của mình về người ấy, về khoảng thời gian bên nhau, dù có vui hay buồn. Có thế nào, hắn cũng viết vào đấy, viết tất cả...
Hắn lưu trữ tất cả, từ ngày đầu tiên quen nhau cho đến hôm nay. Hắn không để sót một ngày nào, dù ngày ấy hắn hạnh phúc nhất hay tồi tệ nhất. Mỗi khi rảnh rỗi và một mình, hắn thích mở lại những bài viết mình từng viết và đọc lại, cảm nhận lại những ngày đã đi qua của mình.
Hắn không hối tiếc điều gì cả, đơn giản, người ấy đến với hắn rất chân thành, rất yêu hắn, chỉ đơn giản, cuộc sống khắc nghiệt quá , lúc nào cũng chỉ muốn chia đôi họ, nhưng lúc nào , hắn cũng tự nhủ rằng , đó là thử thách thôi , cố gắng vượt qua là được rồi. Chỉ có đôi lúc, hắn buồn và khóc một mình. Bản thân hắn, cũng khá mệt mỏi với cuộc sống của chính mình.
Hắn ghét cứ đến rồi đi, cứ vui vẻ rồi bật khóc. Lần này cũng vậy, hắn từng hy vọng đây là bài viết cuối cùng của mình, ấy vậy mà, giờ đây, hắn vừa khóc vừa cố viết nốt những dòng cuối. Bỗng suy nghĩ về người ấy... trống rỗng. Mọi thứ trong hắn như một tờ giấy trắng, không gì cả, trống... tĩnh lặng một cách đáng sợ.
Đọc lại những trang cũ, những trang đầu tiên, khóc một cách không kiểm soát, chính bản thân hắn cũng không biết điều gì đang diễn ra. Sự thật là chuyện gì, cả hai đang rất vui vẻ. Chỉ mới đây thôi, còn rất vui vẻ, vậy mà... mọi thứ tồi tệ đến không tưởng.Hắn không trách móc, hắn chỉ buồn. Rỗng, trống rỗng quá...
Hắn lại đi lang thang ngoài đường. Trời nắng quá, dạo này đột nhiên nắng một cách khủng khiếp. Kéo cổ áo cao lên tí, hắn đạp xe vòng vòng Sài Gòn. Đường phố tấp nập quá. Mấy ngày nay, hắn hay lang thang khắp nơi không điểm đến, hắn chẳng biết mình đi đâu, chỉ biết mình lang thang khắp nơi. Một mình. Nắng như muốn thiêu cháy tâm hồn vốn đã khô khốc của hắn. Vội đưa tay lau khô giọt nước mắt, hắn lầm lũi. Mọi người có lẽ sẽ ngạc nhiên khi thấy hắn vừa đi vội vã vừa khóc, chẳng hiểu điều gì đang diễn ra với hắn. Năm mới vừa đến, trong khi mọi người đang nô nức đón mừng những niềm vui mới, còn hắn đang khóc lóc mà chẳng rõ vì lí do gì.
Ngồi xuống chỗ đợi xe bus, mệt mỏi, đã bao ngày rồi, hắn lang thang, không xác định được mình cần gì, muốn đến đâu. Mệt mỏi. Chợt hắn nghĩ, nếu ngày trước, hắn cứ đóng chặt con tim mình lại, có lẽ giờ đây hắn không phải như thế này, tồi tệ đến bản thân hắn không kiểm soát được... vì, hắn từng hy vọng, hy vọng nhiều lắm... và rồi giờ đây... ngồi đây... một mình và lặng lẽ.
Trời nóng quá. Muốn nghỉ ngơi, muốn ngả lưng xuống đâu đó, ngủ một giấc, mấy ngày gần đây gần như hắn không ngủ. Dù cố gắng dỗ dành lấy chính mình để ngủ đi, nhưng không chợp mắt được... Uống thuốc, không rõ là hắn đã dùng bao nhiêu thuốc để kiềm chế cơn nhức đầu của mình chỉ để dễ dàng rơi vào giấc ngủ hơn.
Hắn muốn có một nơi yên tĩnh để chính hắn bình tâm lại nhưng, hắn không biết là nơi nào... Giờ hắn cũng không muốn quay về nhà của mình. Vì lí do gì, vì chính hắn cũng đang thắc mắc, không lời giải đáp... Bỗng cảm thấy đau, đau lắm.
Lê bước về nhà. Cố gắng, ngồi viết nốt phần còn lại. Chỉ cần cho nó một kết thúc. Một kết thúc và một lí do. Hoặc chỉ để một dấu chấm hết là được, hoặc chỉ là dấu 3 chấm bỏ lửng ở đó. Vì chính người ấy cũng chỉ để lại cho hắn có thế thôi. Đặt bút xuống, với tay lấy lọ thuốc. Lại uống, mệt mỏi quá. Tự dưng, lúc này, hắn thèm được ngủ hơn bao giờ hết, uống rồi đi ngủ. Ngày mai sẽ ra sao? Và rồi ngày mai...
Tôi chẳng biết ngày mai sẽ thế nào với hắn, tùy theo tâm trạng của người đọc mà chọn cho hắn một kết thúc nhé.
Kết thúc 1: Và rồi ngày mai cũng đến. hắn đứng đó, nhìn gia đình hắn đang khóc. Bạn bè hắn đứng thật đông , mắt đứa nào cũng đỏ hoe , nấc nghẹn từng tiếng. Nhìn họ, hắn chỉ muốn ôm chầm lấy, nói rằng hắn yêu họ biết bao. Nhưng sao tiếng nói không bật thành lời. Cảm giác thấy mình nhẹ bẫng. Muốn khóc mà sao không thể rơi nước mắt. Chỉ biết, mình lơ lửng.
Kết thúc 2: Và rồi ngày mai cũng đến. Thức giấc sau một đêm ngủ vùi, giờ mọi thứ có vẻ nhẹ nhàng hơn. Hắn với tay mở cửa sổ. Ngoài kia, trời đẹp biết bao. Thế mà mấy ngày nay, hắn ủ rũ, khóc lóc. Mỉm cười, xem lại những bài viết của mình. Chợt thoáng buồn. Nhưng không sao, hắn quá quen với nó. Tình yêu phải có thăng trầm. Hắn biết thế nào cũng có ngày này, nhưng vẫn hy vọng vào ngày mai.
Hy vọng, ngày mai, sẽ có 1 người yêu hắn thật sự. Lúc ấy , hắn lại online , chuẩn bị viết những trang nhật kí mới....
Kết thúc 3: Và rồi ngày mai cũng đến... Hắn nằm lì trên giường. Suy nghĩ. Nhấc điện thoại lên và gọi cho người ấy...nói rằng.... Hắn nhớ người ấy nhiều lắm !
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét