Tình yêu đã hết xin đừng nhớ nhau làm chi
Và ở nơi đó có người cho anh niềm vui mới
Và anh lại bước trở về thắp lên một tia hy vọng
Nhìn tia sáng ấy vô hồn lẻ loi vụt qua
Thì thôi hãy nói một lời cho em bình yên
Anh đừng buồn xin anh hãy đừng buồn
Cố gắng bước qua trong thời gian này
Em đợi chờ, ngàn năm vẫn đợi chờ
Khi xưa mất nhau chỉ vì ai
Ở nơi đó anh được yêu, anh được mơ
Anh được vui có khi nào buồn không
Thôi đừng nhớ, thôi đừng thương
Thôi đừng vui, thôi đừng yêu để tôi buồn
Ở nơi đó anh được yêu, anh được mơ
Anh được vui có khi nào gọi em
Thôi đừng nhớ, thôi đừng thương,
Thôi đừng vui, thôi đừng yêu đã lỡ lầm
***
Tôi nhớ khi còn là một thằng nhóc, tôi rất thích để dành. Tôi để dành cái nón bà ngoại mới mua mà không dám đội, để rồi khóc hết nước mắt khi phải bỏ đi vì bị chuột cắn te tua.Tôi để dành những viên sỏi nhỏ đến đầy một ngăn cặp, ước mơ có một bể cá cho riêng mình khi lớn lên. Để dành những đồng tiền lì xì vào con heo đất, cho đến ngày những đồng bạc ấy chẳng đứa trẻ nào dùng để mua kẹo nữa. Nhưng tôi vẫn luôn hạnh phúc vì thói quen đó của mình. Lớn lên, tôi lại có thói quen để dành nước mắt. Mỗi lần gặp chuyện gì buồn, tôi lại nghĩ, mới như vậy mà đã khóc rồi sao? Nước mắt của mình phải để dành cho những nỗi đau lớn hơn, cho những niềm vui ý nghĩa hơn. Nên tôi thường hát thật lớn khi buồn, tôi đi lang thang lúc cô đơn, và tôi chờ đợi những niềm hạnh phúc mong manh như sương khói. Không thấy hạnh phúc, cũng không buồn, chỉ thấy trái tim nằng nặng như có vật gì đó đè lên, một sự chênh vênh khó cắt nghĩa.
Tôi để dành những niềm vui, những nỗi buồn của mình vào những trang nhật ký. Mỗi khi buồn, tôi lại viết vào đó những câu chuyện nho nhỏ của riêng tôi. Tôi chờ một ngày người đến, tôi sẽ kể cho người nghe, để người yêu tôi nhiều hơn nếu người đến với tôi bằng cả trái tim mình. Tôi để dành những ước vọng cho ngày mai.
Tôi có nhiều thứ để dành lắm, tôi là một người giàu có phải không người? Nhưng tôi không để dành được tiền bạc, không để dành được niềm vui, không để dành được nụ cười và sự hồn nhiên. Với những thứ đó, tôi là kẻ trắng tay.
Người có đến bên tôi khi tôi chỉ để dành được những câu chuyện buồn, những ký ức trẻ con, những xúc cảm không lời? Người ta nói không có chuyện tình yêu đẹp cho một người xấu xí và trí thông minh bình thường mà lại quá mộng mơ. Có phải vì thế mà đến bây giờ tôi vẫn cô đơn? Bởi cổ tích luôn bắt đầu bằng: Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi nào đó, có một chàng trai tuấn tú và thông minh...
Hôm nay, có một người tặng tôi một thanh chocolate tình bạn. Tôi để dành mà chẳng biết để dành cho ai? Khi về nhà, cho tay vào túi áo, thanh chocolate đã tan chảy tự bao giờ. Tôi sợ đến một ngày, những ước vọng hạnh phúc của tôi cũng sẽ tan chảy như thanh chocolate đó.
Cổ tích không dành cho người như tôi, mà tôi thì vẫn để dành những câu chuyện của riêng mình cho một người tôi chưa biết là ai....
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét