Blog viết về những suy nghĩ,tâm trạng.Có thể là vui...có thể là buồn,giận dữ hoặc hạnh phúc.Tất cả chỉ xoay quanh 1 cuộc đời đầy sóng gió của Tôi .1 con người khắc khổ giữa 1 cuộc sống khắc nghiệt...luôn khép kín và bí ẩn.

Cuộc Sống Của Tôi [Là] Nợ Ai Đó Cả Thế Giới !

- Đời Tôi như đời sông, như cuộc sống hòa tan vào thời gian, luôn trôi đi và không ngừng đổi mới, mãi mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế...

- Định mệnh Tôi cũng có thể chỉ là một dòng sông, đôi khi lờ lững trôi đi, đôi khi trong lòng dậy sóng. Định mệnh Tôi là một dòng sông phẳng lặng, nhiều khi Tôi không biết dòng sông sẽ trôi về đâu ? Như chưa bao giờ biết đâu là khởi đầu, Tôi cũng không biết đâu là điểm cuối cùng, vì cuộc đời vốn vô tận...

- Tôi như con chim cứ hót mãi trong bụi mận gai. Cạn kiệt máu trong tim mà tình yêu vẫn say ngủ. Thôi đừng tiếc! Chẳng bao giờ người là của riêng ta...

- Cuộc đời và định mệnh tôi luôn được gắn liền với hình ảnh một dòng sông,có thể khi đọc Blog này, bạn sẽ thấy được hình ảnh của một kẻ cô độc đáng thương, luôn lang thang đi tìm một thứ gọi là tình yêu, Nhưng... chẳng bao giờ hắn tìm được và sở hữu thứ ấy một cách trọn vẹn !

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2011

Người đã bỏ quên tình yêu này....

Lại một ngày một ngày nữa đã qua

Xa em đã lâu chưa gặp em

Từ ngày ngày em bước đi theo người

anh đã biết nỗi khao khát mỏi mòn



Rồi một ngày một ngày thiếu vắng em

Anh đã biết tự tập sống cho riêng mình

Dù em không yêu anh hay em không còn bên anh

Dù ta chia tay nhau nhưng anh vẫn chờ em

Giấc mơ ngày qua những giấc mơ bình yên

Được yêu được ôm em riêng trong vòng tay

Dẫu biết là giấc mộng tìn cũng đã lỡ làng

Vắng em từ đây nhưng tim anh vẫn không quên

Mãi yêu mình em vẫn mãi yêu mình em

Dù cho phải xa nhau cách xa đôi tình ta

Anh vẫn mong chờ anh vẫn mong đợi

Anh vẫn hoài nhớ yêu em suốt cuộc đời

Những giây phút êm đềm
***

Người đi!
Sao không mang tình yêu của tôi đi theo?
Người bỏ lại tôi với tình yêu của chính mình.
Một giấc mơ bị bỏ ngỏ.

 Tôi là kẻ tin vào tình yêu sét đánh và tôi đã bị đánh trúng. Và tôi đã chết. Chết trong hạnh phúc. Chết vì được yêu người. Tôi cứ ngỡ rằng tôi yêu và được yêu. Chính người đã làm cho tôi nghĩ như vậy. tôi thấy sung sướng khi được đi chơi với người. Được cầm tay, được ôm người và chọc ghẹo người, chê người này nọ. Và có lẽ chẳng bao giờ người hiểu được những gì tôi nói. Với tôi yêu là như thế. Giống như bố mẹ hay mắng yêu con cái của mình. Còn tôi, tôi chê người với tất cả nồng nàn tình yêu tôi dành cho người.
Tôi còn bé. Có thể, đôi lúc những suy nghĩ của tôi tỏ ra chững chạc. Nhưng tôi vẫn là một thằng nhóc và với người,  tôi chỉ là một thằng nhóc mà thôi.
Tôi không phải là một kẻ quá từng trải. Tôi chỉ là một kẻ gom nhặt mọi thứ từ thế giới và chắt lọc lại cho mình những gì tinh tuý. Tôi ngại ngần khi nói yêu người. Không phải vì tôi ngại ngần vì tình yêu cuả mình, hay phân vân liệu đó có phải tình yêu không,  mà ngại ngần vì đó không phải là lần nói tiếng yêu thứ n như những kẻ khác. Những suy nghĩ của tôi cũng không hơn một đứa trẻ là mấy. Tôi tự cho là như vậy. Nhưng với tình yêu thì tôi là một kẻ si tình. Tôi biết điều đó. Tôi hiểu bản thân mình. Vì tôi biết tôi yêu người thế nào khi chúng ta chia tay.
Một cánh cửa đóng lại. Tất cả những gì trong đó sẽ phải là dĩ vãng. Một cánh cửa khác sẽ mở ra. Và tôi chất vào đó những yêu thương. Liệu tôi có phải đóng nó thêm một lần nữa?
Tan vỡ!
Bao giờ cũng thế. Thường là bắt nguồn từ một phía. Người không yêu tôi nhiều như những gì tôi đáng được nhận. Bỏ lại một khoảng trống trong lòng tôi. Có lẽ tôi sẽ cần nhiều thời gian để lấp đầy cái khoảng trống vô hình và lạnh lẽo ấy.
Người xa tôi mà không mang theo tình yêu của tôi. Tôi căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim tôi, trong trí óc của tôi. Nó lớn dần mỗi khi tôi nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm tôi, nuốt chửng lấy tôi.
Người bỏ quên tình yêu này !
Tôi gọi người !
Người không nói gì và bỏ đi.
Lạnh lùng và dứt khoát.
Khoảnh khắc ấy tôi hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu của mình và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác. Nhưng liệu có làm được?

Mặt trời vẫn chiếu sáng, một ngày đẹp đẽ. Hôm nay là thế nhưng biết đâu ngày mai lại mưa giông sấm chớp. Hôm nay tôi buồn lắm nhưng biết đâu ngày mai trái tim sẽ vui trở lại. Tự an ủi mình. Nếu bạn mất niềm tin, bạn sẽ mất nhiều thứ khác.
Ngày mai ....
Hy vọng rằng ngày mai cũng xinh đẹp như hôm nay.
Bầu trời cũ, mặt trời cũ nhưng những đám mây sẽ khác. Cơn gió cũng lạ và lòng sẽ chẳng đớn đau.

P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

like me...