Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió có gió lạnh đầy
Có tuyết bùn lầy có lá buồn gầy
Dù sao, dù sao đi nữa tôi cũng yêu em.
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió có gió lạnh đầy
Có tuyết bùn lầy có lá buồn gầy
Dù sao, dù sao đi nữa tôi cũng yêu em.
Tựa vai nhau cho nhau yên vui ấm áp cuộc đời
Tìm môi nhau cho nhau giã nát giã nát tim đau
Vừa đôi tay ước muốn tù đầy
Tóc rối bạc màu vết dấu tình sầu
Nhìn em nhìn em giây phút muốn nói yêu em.
Tìm môi nhau cho nhau giã nát giã nát tim đau
Vừa đôi tay ước muốn tù đầy
Tóc rối bạc màu vết dấu tình sầu
Nhìn em nhìn em giây phút muốn nói yêu em.
Xin cho tôi tôi như cơn ngủ
Ru em vào mộng, đưa em vào đời
Một thời yêu đương.
Ru em vào mộng, đưa em vào đời
Một thời yêu đương.
Cho tôi xin em như gối mộng
Cho tôi ôm em vào lòng
Xin cho một lần cho đêm mặn nồng
Yêu thương vợ chồng.
Cho tôi ôm em vào lòng
Xin cho một lần cho đêm mặn nồng
Yêu thương vợ chồng.
Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho em em đang tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước có ước ngàn lời,
Có trách một đời, cũng đã muộn rồi
Tình ơi, dù sao đi nữa xin vẫn yêu em.
Dù cho em em đang tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước có ước ngàn lời,
Có trách một đời, cũng đã muộn rồi
Tình ơi, dù sao đi nữa xin vẫn yêu em.
( Niệm khúc cuối - Ngô Thuỵ Miên.)
( Viết cho anh, cuộc tình đầu tiên của em)
Người nè ! đây không phải bức thư tình thứ nhất của Đỗ Bảo. Không phải "vì yêu em, ngày mai anh thêm vững bước trên con đường dài". Cũng không phải bức thứ hai "nhìn theo, đường hun hút còn xa". Và tất nhiên cũng chẳng là "em là ánh lửa, mang cho anh tất cả, mà chỉ khi em thiêu đốt anh, anh thật lòng mới hiểu".Không phải là những cái được hát lên như thế, không phải những điều dịu ngọt, không phải những điều làm người ta đắm say.
Người nè,
Nếu tôi muốn rẽ sang một con đường mới, thì tôi phải kết thúc con đường mình đã đi. Nơi mà tôi đã muốn tăng tốc nhưng mượn đủ thứ cớ để được dừng chân.
Lúc gặp người thì cười nói nhiều lắm, cũng chả cần quan tâm đến bề ngoài của mình nữa...vì cứ nghĩ, chỉ cần người yêu tôi là đủ rồi...
Lúc gặp người thì vẫn viết bút máy, và dây mực đầy tay...
Lúc gặp người thì vẫn ngượng khi người nhìn...
Lúc gặp người thì vẫn hiền và hay im lặng khi chỉ có 2 đứa...
Lúc gặp người thì vẫn khóc khi người xa...
Những giọt nước mắt không được nhìn thấy thì không gọi là nước mắt nữa. Là nỗi đau.
Tôi bây giờ thì đã ít nói lại lắm rồi, cười cũng ít nữa, tôi bây giờ đã biết quan tâm đến mình nhiều hơn, à... dạo này tôi xinh lắm đấy nhé...!!!
Tôi viết bút chì thay cho bút máy, vì mọi thứ có thể bôi xoá dễ dàng. Như tôi hằng mơ.
Tôi không ngượng khi một ai đấy nhìn vào tôi nữa. Mà tôi sẽ quay qua, có thể là nhìn chằm chằm họ lại. Hoặc khác hơn, với người tôi sẽ yêu, là tôi tiến lại sát anh ta hơn, và nói : " Đây, em đây, anh ngắm em đi ! "
Tôi không khóc nữa, không biết nước mắt đã chảy về đâu nữa...? Chỉ biết là không thể khóc được nữa... mà thay vào đó , mỗi khi buồn, tôi thường hát... hát cho người ở xa , hát cho tôi, và hát cho một cuộc tình đã chết....
Dạo này tôi hay buồn, vì người sắp xa. Xa trong tâm tưởng tôi....
Vì đôi khi tôi nhớ người da diết và chập chờn với những sự kiện hỗn độn.
Vì đôi khi tôi chỉ muốn gọi tên người, gọi tên người như một người nào đó yêu dấu lắm gọi người.
Và thực tế cho tôi những thứ rất phũ phàng so với những điều tôi hằng mong ước. Tôi níu kéo người, để làm gì? Không có một quá khứ nào sẽ được xoá đi bằng cách tự làm cho mình mất trí nhớ.
Tôi sẽ nhớ người. Cuốn tiểu thuyết này, chiếc nhẫn đôi này, chậu xương rồng này... Tôi đóng gói lại tất cả trong một cái hộp bự, và phóng thẳng lên sao hoả. (Tôi hy vọng là sau này người trái đất chúng ta sẽ không di cư lên đấy).
Thế người nhé.
Đôi khi tình yêu cũng không giữ được người mình yêu, sai bét. Vì người đã thật sự yêu đâu. Tình yêu của tôi sẽ giữ được người tôi yêu, dù người đó là người không cao bằng người, không thể làm cho tôi cười vô tư như xưa, không biết cách làm tôi hụt hẫng, không thể làm tôi khóc như người đã làm... Nhưng đó sẽ là một người dịu dàng với tôi. Vì biết tôi hay khóc.
Người đã không biết điều đấy...
...và chào anh !
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét