Blog viết về những suy nghĩ,tâm trạng.Có thể là vui...có thể là buồn,giận dữ hoặc hạnh phúc.Tất cả chỉ xoay quanh 1 cuộc đời đầy sóng gió của Tôi .1 con người khắc khổ giữa 1 cuộc sống khắc nghiệt...luôn khép kín và bí ẩn.

Cuộc Sống Của Tôi [Là] Nợ Ai Đó Cả Thế Giới !

- Đời Tôi như đời sông, như cuộc sống hòa tan vào thời gian, luôn trôi đi và không ngừng đổi mới, mãi mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế...

- Định mệnh Tôi cũng có thể chỉ là một dòng sông, đôi khi lờ lững trôi đi, đôi khi trong lòng dậy sóng. Định mệnh Tôi là một dòng sông phẳng lặng, nhiều khi Tôi không biết dòng sông sẽ trôi về đâu ? Như chưa bao giờ biết đâu là khởi đầu, Tôi cũng không biết đâu là điểm cuối cùng, vì cuộc đời vốn vô tận...

- Tôi như con chim cứ hót mãi trong bụi mận gai. Cạn kiệt máu trong tim mà tình yêu vẫn say ngủ. Thôi đừng tiếc! Chẳng bao giờ người là của riêng ta...

- Cuộc đời và định mệnh tôi luôn được gắn liền với hình ảnh một dòng sông,có thể khi đọc Blog này, bạn sẽ thấy được hình ảnh của một kẻ cô độc đáng thương, luôn lang thang đi tìm một thứ gọi là tình yêu, Nhưng... chẳng bao giờ hắn tìm được và sở hữu thứ ấy một cách trọn vẹn !

Thứ Tư, 9 tháng 3, 2011

Nước mắt của riêng tôi !

Người xa thương,

Hôm nay, trong một buổi sáng Chủ Nhật không nắng và không mưa, tôi lại để tâm hồn mình trôi theo những suy nghĩ về người.

Cuộc sống với bộn bề những lo toan, công việc nối tiếp công việc, khoảng cách và còn nhiều điều không như ta mong muốn nữa cứ kéo mỗi chúng ta cuốn theo nó mà chẳng thể dừng lại được. Đôi khi tôi nhìn lại thấy thoảng giật mình không biết mình đang ở đâu, đang làm gì và tìm kiếm điều gì trong cuộc đời này nữa,…

Không hiểu và cũng chẳng thể nhớ được bắt đầu từ khi nào, từ bao lâu rồi chúng mình đã quen với việc hàng ngày không gửi cho nhau những lời chào buổi sáng, những lời chúc tốt lành cho một ngày mới và quen với việc không chờ đợi cũng như không mong ngóng tin tức của nhau rồi người nhỉ? Có lẽ mọi việc cứ diễn ra thật tự nhiên, thật lặng lẽ như vậy lại là điều hay và tốt cho cả hai chúng mình phải không người?

Đôi khi tôi có những suy nghĩ rất mơ hồ rằng chỉ cần một trong hai chúng mình buông xuôi thêm một chút nữa thôi thì mọi việc sẽ trôi vào khoảng lặng mãi mãi nhưng có lẽ mọi việc đều có những lý lẽ riêng của nó và hơn hết trong tình yêu luôn luôn tồn tại những điều kỳ diệu phải không người?


Có đôi khi tôi ngồi trong bóng tối
Lặng lẽ buồn và thoáng chút cô đơn
Khóc một mình có thể sẽ buồn hơn
Nhưng nước mắt này đỡ làm người mệt mỏi
Tôi chạy ra vườn, tìm thân cây to lớn
Gục đầu vào, cây thấu hết niềm đau
Cây xù xì, cây chẳng nói gì đâu
Cây cô độc hiểu lòng người cô độc
Rồi đây đi bên nhau tôi chỉ cười, không khóc
Làm những điều khiến người thích, người vui
Chỉ khi nào còn lại một mình thôi
Tôi mới khóc cho thỏa niềm tha thiết
Ôi chỉ thân cây vô tri là biết
Nước mắt tôi là giọt nước hồn tôi
Lúc vui buồn tôi đều muốn khóc lên
Đôi khi cả vì những điều vô nghĩa!
Đừng ghét tôi vì tôi như thế
Như bầu trời, mặt đất - ướt rồi khô
Không có những phút giây nức nở vẩn vơ
Hẳn tôi sẽ buồn mà chết mất!
Đối với tôi, người là người thân yêu nhất
Nhưng nước mắt này vẫn là của riêng tôi...
------------------
Bài thơ có hay không người?

Chúc người có một ngày Chủ Nhật thật an lành và hạnh phúc người nhé! 


P/s : Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
Kenny

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

like me...