" Chúng ta là cá và nước
Cá bơi và nước trôi
Chúng ta là bánh mì và chả lụa
Bán riêng và ăn chung
Chúng ta - hai kẻ ghét Hà Nội
Lại bồn chồn khi vào đến Cửa Ô
Sợ đường ra Nội Bài ngang qua những ruộng bắp
Lá ngày đông còn lưa thưa.
Chúng ta - hai vốc cát Quảng Trị
Hai ly trà đá Sài Gòn
Hai cái đầu tưởng lạnh như băng
Vào một ngày rất bình thường
Bị làn gió nhẹ góc hồ Gươm
thổi cho
xiêu vẹo. "
Không hiểu sao dù tôi cố gắng lắm vẫn không thể lấp được phần nào khoảng rống người để lại trong tôi. Càng muốn lấp đầy thì lại thấy trong lòng càng trống trải...
Tôi chẳng dám đối diện với cảm xúc thật của mình, nó làm tôi thấy hụt hẫng... chênh vênh. Cảm xúc này của tôi đối với người không phải lần đầu tiên nhỉ, sao vẫn thấy khó khăn vậy... Nhiều lúc muốn gặp người, muốn nói chuyện thật nhiều với người, muốn được người ôm mình thật chặt... nhưng tôi biết bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp.
Đối với tôi, người như là một điều gì đó khó lý giải, không chỉ là tình yêu... Khi ở bên người tôi muốn trở thành một người yêu bình thường, đúng với định nghĩa về một người yêu nhỏ bé, chỉ biết đến người và chỉ muốn chăm lo, vun đắp cho gia đình của chúng ta. Muốn được lòng tất cả những người thân hay chỉ là những người bạn mà người có mối quan hệ tốt, muốn được mẹ người nghĩ tôi có thể là động lực cho con trai út của mẹ sống tốt hơn, muốn được nấu cho người từng bữa ăn, muốn được ủi cho người từng cái áo, muốn được mua sắm, sửa soạn, chăm chút cho người từng cái nhỏ nhất... đơn giản chỉ vì tôi yêu người !
Người, dù không làm gì nhưng vẫn kiềm chế được tôi hơn bản thân tôi. Tôi cũng chỉ là một thằng nhóc bình thường, đôi khi cũng có tính hiếu kỳ và hiếu thắng rất bình thường, đôi khi vẫn thích có người tán tỉnh, bông đùa để thấy mình vẫn có một chút nào đó sự thu hút của một thằng nhóc mới lớn, chỉ để thấy tự tin hơn. Rồi khi tôi có người, những mong muốn tầm thường đó chẳng còn tồn tại nữa...
Nhưng bây giờ, cho dù tôi đối với người thế nào đi nữa, hình như mọi thứ không còn quan trọng rồi phải không người? Khi người nói với tôi rằng chúng ta sẽ không là bạn bè, không là anh em, không là tình nhân, mà chỉ là cái gì đó ảo ảnh, không nặng, không nhẹ, không buồn, không vui, không tồn tại... chỉ là bài hát khi tôi hát, là ly nước khi tôi uống, là bức tranh khi tôi nhìn, là nước mắt khi tôi khóc... sẽ không giữ lại chút gì để trở thành quá khứ... muốn làm một cuốn nhật ký vô tri vô giác của tôi, chỉ vậy thôi!
Là tất cả, là mọi thứ nhưng không là gì cả sao?
(... Có lẽ người rất buồn vì những tin nhắn mà tôi đã gủi cho người trong cơn tức giận, nhưng mong người hiểu... thật sự tôi cần có người trong cuộc đời này, tôi yêu người...yêu nhiều hơn cả bản thân tôi...Entry này tôi dành riêng cho người, hãy coi nó như là 1 lời xin lỗi nhé...Không biết người có đọc được và tha lỗi cho tôi không... nhưng nếu đọc được thì hãy nhắn tin cho tôi biết nhé! Tôi yêu người, yêu người rộn ràng, yêu người nồng nàn...yêu người chứa chan ! )
P/s: Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
....Bởi tôi nghĩ rằng, đang trong lúc trăm loài hoa quý đua nở thì cũng nên để cho một bông hoa mõm chó ăn theo nở cùng; đang trong lúc muôn chim đang hót thì cứ để cho con quạ đen cất tiếng hoà vào tiếng hót của muôn chim. Cũng giống như chuyện xuất hiện và tồn tại của tôi bao lâu nay trong cuộc sống này........
Kenny
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét