Sẽ là nơi đâu nhỉ, khi thoáng lấp loáng ánh nước sóng sánh mỗi chiều hoàng hôn, ta chờ đợi nơi đỉnh đầu một ánh đèn le lói thắp sáng trước ánh trăng. Mờ ảo, thanh trong... “hay là trăng?”.
Sẽ là nơi đâu nhỉ, khi những chiếc ghế ta ngồi không êm như đệm ấm, nhưng đây thích thú, tin tưởng và đặt đời mình ở đó, bên ấy, tại đây, ngắm nhìn những đôi tình nhân họ cùng hát hoan ca và có đôi ta.
Sẽ là nơi đâu nhỉ... ô kìa người ta vẫn chạy dong duổi vụt qua mắt đây, vụt qua ấy... những con người cùng nhảy chung một bản vũ điệu của cuộc đời sắp đặt. Ấy và đây lặng im... Ta lặng im trong âm thanh của bản giao hưởng tình ái.
Và nơi đó, "đây" vẫn đang đến đây. Từng ngày... Ấy... có chắc là sẽ đón đây không?
"Đây" ngồi đây, đôi chân trần trên ghế, đau buốt vì đôi giày không đúng số, những ngón chân mọng nước và rách đỏ, mắt cá chân sưng tấy.. Nhìn quãng đường còn lại... Nhìn xuống bàn chân..
...
Xỏ chân vào đôi giày không đúng số, tập tễnh đi.. cố như người ta, vẫn lần lượt từng chân vòi nhau lên trước, nhưng có vẻ chúng nhường nhau......
Chân trần, đây đi đất....
Ồ, lạ nhỉ... chẳng nhìn xuống cũng biết là cỏ đấy!Ồ, lạ nhỉ... chẳng nhìn xuống, sậm sịt những sỏi vỡ.
Ồ, lạ nhỉ... chẳng nhìn xuống, mát quá, à, nước đây!
Ồ, lạ nhỉ... chẳng nhìn xuống... sao đất dưới chân đây mềm thế!
...
Gan bàn chân, và mọi sự tiếp xúc... Nó đánh thức xúc giác... đồng loạt đánh thức tư duy lý tính, và cùng lúc... báo thức sống dậy cái tư duy cảm tính trong tâm hồn đây...Con người nghĩ ra đôi giày, để yên tâm đi một quãng đường dài bớt mỏi mệt khi mắt họ mở trừng trừng... nhưng cũng đồng thời, họ xóa luôn khả năng nhận thức bản năng mà tạo hóa đã ban cho họ. Mọi sự phát triển đều có hai mặt, đây, ấy, chúng ta, giống đồng loại, cứ vết cũ mà đi, cứ thành cũ mà tì bám... và đôi khi ta bẵng quên luôn những gì gọi là “bản năng gốc”.
Chân trần trên đất... dẫu nhắm mắt lại, đây cũng biết nhói đau, cũng biết khoan khoái, biết tê dại, và biết thích thú trong mọi cử động tái tạo xúc giác... của bản năng gốc... Đôi giày sai số... tốt hơn đây nên cầm trên tay!
Tình yêu, cơ hồ là bàn chân đây nên chạm dưới đất. Tình yêu, đừng khoác lên mình một tư duy lí tính, nó khiến đây đau rát và muốn tháo tung. Tình yêu, xin trong một lúc, cho đây biết sống lại với cái phản xạ yêu... khi đây yêu ấy... Tình yêu, hãy để đây đi chân trần trên đất, và đây hạnh phúc!
...
Nhưng...-“Có giày thế kia mà đi chân đất hả ?” - Tiếng vọng của 1 cô bán bánh mì bên lề đường gọi với qua. đây ngoảnh mặt.
Tiếng của người đàn ông chạy xe ôm huýt từ bên kia đường hắt qua khi đây bước vào hẻm tối: “Đi giày vào!”, gần như một lời quát nạt, đây giật bắn, sợ như bị bố mắng.
...
Chân trần đây đi trên đất, mấy con chó già xù xì bẩn thỉu mọi ngày nhìn đây, rồi nó nhìn người xung quanh, nó nhìn đây chẳng có gì khác người xung quanh, dù đây đi đất còn người ta không đi đất! Mấy con chó, nó vẫn nhìn đây với con mắt mọi ngày, và rõ thờ ơ cơ! Ấy, chúng còn sống bản năng thế trong muôn loài thú vật, và chú ngựa trưởng thành kia rít lên từng hồi khi phải áp vào gót chân chúng một gọng kìm đau nhức mà người ta gọi là cái móng! Thứ âm thanh vui tai lóc cóc giữa sắt kẽm và đường mòn... liệu có khiến chúng thích thú không? Có khiến chúng thêm kiêu hãnh không?...
Chân trần đây đi trên đất... và gót chân trần đây đi trên đất... mấy cơn đau nhức xổ lồng, giãn ra thích thú. Đây cắm cúi đi trong êm dịu của những dư âm nhấm nháy nơi gan bàn chân. Đây cắm cúi đi trong yên lặng, của đêm, của đèn đường, của những ánh nhìn xa lạ và kì quặc. Đây vẫn cắm cúi đi trong êm dịu của những dư âm....
Tình yêu, ấy nhỉ ???, có nên để chân trần ta đi trên đất? Ấy này, có nên là gót chân trần ta đi trên đất? Liệu rằng ấy sẽ bên đây và che đậy sự ngại ngùng cho cái niềm thích thú bản năng của đây không? Liệu rằng ấy sẽ cùng tháo giày và đi bên đây không? Liệu rằng ấy... thời gian... có còn yêu gót chân lấm lem của đây không ?...
Cửa mở, vết chân bẩn đây bám đầy đoạn đường từ cửa vào nhà tắm... Đau nhức những ngón chân dần được thấm thuốc, chiếc gạc nhỏ cho những chỗ sưng tấy đã rách bầm da... Đây ân hận vì một đoạn đường... không đi chân trần trên đất! Đây ghét đôi giày không đúng số! Vứt quách đi thôi... à, mà ta cho ai nhé! Cái đôi giày ấy không phải là số sai, mà là sai số với mình thôi....
Nhưng ấy ơi, nỗi lo về những vật sắc nhọn còn đeo bám. Về những mảnh vỡ mà cuộc đời reo rắc giữa đôi ta và ấy liệu có giúp đây gắp chúng ra không ấy???P/s : Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét