Blog viết về những suy nghĩ,tâm trạng.Có thể là vui...có thể là buồn,giận dữ hoặc hạnh phúc.Tất cả chỉ xoay quanh 1 cuộc đời đầy sóng gió của Tôi .1 con người khắc khổ giữa 1 cuộc sống khắc nghiệt...luôn khép kín và bí ẩn.

Cuộc Sống Của Tôi [Là] Nợ Ai Đó Cả Thế Giới !

- Đời Tôi như đời sông, như cuộc sống hòa tan vào thời gian, luôn trôi đi và không ngừng đổi mới, mãi mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế...

- Định mệnh Tôi cũng có thể chỉ là một dòng sông, đôi khi lờ lững trôi đi, đôi khi trong lòng dậy sóng. Định mệnh Tôi là một dòng sông phẳng lặng, nhiều khi Tôi không biết dòng sông sẽ trôi về đâu ? Như chưa bao giờ biết đâu là khởi đầu, Tôi cũng không biết đâu là điểm cuối cùng, vì cuộc đời vốn vô tận...

- Tôi như con chim cứ hót mãi trong bụi mận gai. Cạn kiệt máu trong tim mà tình yêu vẫn say ngủ. Thôi đừng tiếc! Chẳng bao giờ người là của riêng ta...

- Cuộc đời và định mệnh tôi luôn được gắn liền với hình ảnh một dòng sông,có thể khi đọc Blog này, bạn sẽ thấy được hình ảnh của một kẻ cô độc đáng thương, luôn lang thang đi tìm một thứ gọi là tình yêu, Nhưng... chẳng bao giờ hắn tìm được và sở hữu thứ ấy một cách trọn vẹn !

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011

Hãy để cánh diều bay mãi

Sau những ngày tháng phiêu lưu, giờ tôi tự hỏi, mình còn lại gì, mình đã được gì, và mất gì? Sau những ngày tháng phiêu lưu, giờ tôi trở về với cái cảm giác bơ vơ, trôi như thể không gì níu giữ.


Sau những ngày tháng phiêu lưu, giờ còn lại tôi với giấc ngủ không tròn, nhiều mộng mị.

Cánh diều thì mãi mãi là cánh diều, có bay mãi, bay mãi cũng không thể biến thành hải âu.

Cánh diều thì mãi mãi là cánh diều, rơi xuống đất hay tung cánh giữa trời cao, đều không do mình định.

Nhưng là một cánh diều bị níu giữ trong tay người thả thì tốt hơn, hay đứt dây bay lượn theo gió thì tốt hơn ?


Tôi đã tưởng mình có thể tự do bay trong gió như hải âu tung cánh.

Nhưng tôi chỉ là cánh diều, được đưa đi bởi gió, được kiểm soát bởi ấy.

Giờ thì ấy hãy buông tay nhé, cho dây diều rơi ra, cho cánh diều bay mãi.

Gió có thể đưa tôi đi, có thể làm tôi ngã, nhưng nhất định không kiểm soát tôi, không ám ảnh tâm trí tôi, không chiếm giữ trái tim tôi... như ấy.

Ấy có thể nuối tiếc tôi, mong nhớ tôi, nhưng sẽ không phải khó xử nữa, không mệt mỏi nữa, không phải suy nghĩ nhiều nữa.




Tôi có thể sẽ nhớ ấy, nhớ như không gì có thể nhớ hơn.


Tôi có thể sẽ đau đớn, đau như không gì có thể làm đau được hơn.


Tôi có thể sẽ khóc, nhiều hơn tất cả những cơn mưa ...


Nhưng sớm muộn gì cũng một lần, chẳng thà là ngay bây giờ.

Bây giờ...

Lúc này...

Ấy buông tay nhé, cho dây diều rơi ra, cho cánh diều bay mãi.

Và tôi, tôi kết thúc chuyến phiêu lưu của mình
 

 
P/s : Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
Kenny

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

like me...