Vâng, nhiều khi tôi thấy tâm thức con người ta được nối với nhau bằng một sợi chỉ lạ lùng… Sợi chỉ ấy, có khi chỉ là một sự đồng cảm nào đó, mỏng mảnh, mong manh, đáng nhớ nhưng không dễ dàng sâu đậm…"
Sợi chỉ ấy, có khi như sợi tơ hồng, dịu dàng trói nhau lại bằng một niềm say đắm khôn nguôi…
Sợi chỉ ấy, có khi…
Nhưng đấy chỉ là một sợi chỉ tâm thức. Vâng, nhiều khi tôi thấy con người ta - trong những mối quan hệ - được nối với nhau bằng một sợi dây thừng vô hình.
Sợi thừng ấy, có khi bện chặt nên khó gỡ mà đôi khi người ta mỏi mệt quá nên cũng không buồn gỡ…
Sợi thừng ấy, có khi tưởng vững bền mà mục nhão trong ruột, chỉ chờ có một biến cố để mà buông tay.
Sợi thừng ấy, nói đểu, nhiều khi chỉ một người nắm, người còn lại không khác gì con trâu đi sau, bị động bởi tiếng hò hò, vắt vắt…
Sợi thừng ấy, có khi chẳng khác gì sợi thừng tội nghiệp buộc cái khăn màu đỏ trong trò kéo co.
Có một số người, họ cắt sợi chỉ để giữ cái dây thừng. Cũng có một số người, họ cắt phăng dây thừng để giữ lấy sợi chỉ.
Thế nên đôi khi tôi thấy cuộc đời của những cảm xúc trong miền tâm thức sao mà truân chuyên như cô gái đẹp mà bạc phận.
Nên đôi khi tôi chạnh thương cho những mối quan hệ lâu dài, ngỡ đã bện chặt như thừng mà vẫn đứt. Hoặc còn bên nhau cũng chỉ là vì thói quen...
P/s : Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
Kenny
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét