Blog viết về những suy nghĩ,tâm trạng.Có thể là vui...có thể là buồn,giận dữ hoặc hạnh phúc.Tất cả chỉ xoay quanh 1 cuộc đời đầy sóng gió của Tôi .1 con người khắc khổ giữa 1 cuộc sống khắc nghiệt...luôn khép kín và bí ẩn.

Cuộc Sống Của Tôi [Là] Nợ Ai Đó Cả Thế Giới !

- Đời Tôi như đời sông, như cuộc sống hòa tan vào thời gian, luôn trôi đi và không ngừng đổi mới, mãi mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế...

- Định mệnh Tôi cũng có thể chỉ là một dòng sông, đôi khi lờ lững trôi đi, đôi khi trong lòng dậy sóng. Định mệnh Tôi là một dòng sông phẳng lặng, nhiều khi Tôi không biết dòng sông sẽ trôi về đâu ? Như chưa bao giờ biết đâu là khởi đầu, Tôi cũng không biết đâu là điểm cuối cùng, vì cuộc đời vốn vô tận...

- Tôi như con chim cứ hót mãi trong bụi mận gai. Cạn kiệt máu trong tim mà tình yêu vẫn say ngủ. Thôi đừng tiếc! Chẳng bao giờ người là của riêng ta...

- Cuộc đời và định mệnh tôi luôn được gắn liền với hình ảnh một dòng sông,có thể khi đọc Blog này, bạn sẽ thấy được hình ảnh của một kẻ cô độc đáng thương, luôn lang thang đi tìm một thứ gọi là tình yêu, Nhưng... chẳng bao giờ hắn tìm được và sở hữu thứ ấy một cách trọn vẹn !

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011

Sống, đôi khi cần chậm lại

"Tôi yêu nụ cười của bạn, tôi yêu nụ cười của tôi, tôi yêu nụ cười của tất cả mọi người...” nhưng tôi viết câu chuyện này vào một ngày thứ 6 không yêu, không làm việc... một ngày hoàn toàn trống rỗng. "

Đã bao giờ bạn yêu một người mà bị từ chối, bạn thích một người nhưng người đó không quan tâm, bạn quý mến bao người mà không được biết đến?

Cuộc sống vốn dĩ là như thế. Ngay cả tình cảm bạn muốn dành cho ai đó, lòng tốt bạn muốn dành cho ai đó, bạn cũng phải đấu tranh.

Nếu bạn không đấu tranh, rất có thể tình cảm mà bạn đã cho đi lại đặt không đúng chỗ.

Thật là sai nếu bạn nói yêu ai đó quá sớm...

Thật là sai nếu bạn nói thích người nào đó ngay lần đầu tiên bạn gặp họ...

Còn khi bạn quý mến một ai đó, bạn không cần phải nói ra đâu. Hãy để cuộc sống chứng minh cho bạn, hành động chứng minh cho bạn.

Nhà thơ Xuân Diệu đã có câu mà tôi rất thích:

"Mau với chứ, vội vàng lên với chứ
Em em ơi, tình non sắp già rồi"
Tôi nói tôi thích câu thơ trên thôi, chứ không hẳn là thích quan điếm sống và yêu như cụ Xuân Diệu. Với tôi, sự vội vàng đôi khi lại là mất mát quá lớn, có thể làm tổn hại trái tim, tổn hại tinh thần. Tình yếu chóng vánh, dễ tan. Tình cảm chóng vánh, dễ hời hợt. Nên đôi khi, sống, bạn nên chậm lại một chút…
Tôi có những hoài bão lớn lao, những dự định mong muốn thành công ở độ tuổi 17 của cuộc đời. Có một vài việc tôi đã làm được, vài việc thì không. Chững lại, tôi thấy tôi đang đốt cháy giai đoạn để định đoạt ước mơ, mà như thế khác nào tự giết chết mình?
Tuy cuộc sống công việc luôn đòi hỏi bạn phải làm việc hết công suất để đạt được kết quả, bạn phải chạy đua với thời gian, bạn phải quay như chong chóng để có những gì bạn muốn. Rồi đến khi, bạn kiệt sức bạn mới nghiền ngẫm lại, có phải là bạn đã để cuộc sống điều khiển mình? Chưa chắc bạn đã "bị" như thế, còn tôi thì đã trải qua... 


P/s : Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
Kenny

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

like me...