Blog viết về những suy nghĩ,tâm trạng.Có thể là vui...có thể là buồn,giận dữ hoặc hạnh phúc.Tất cả chỉ xoay quanh 1 cuộc đời đầy sóng gió của Tôi .1 con người khắc khổ giữa 1 cuộc sống khắc nghiệt...luôn khép kín và bí ẩn.

Cuộc Sống Của Tôi [Là] Nợ Ai Đó Cả Thế Giới !

- Đời Tôi như đời sông, như cuộc sống hòa tan vào thời gian, luôn trôi đi và không ngừng đổi mới, mãi mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế...

- Định mệnh Tôi cũng có thể chỉ là một dòng sông, đôi khi lờ lững trôi đi, đôi khi trong lòng dậy sóng. Định mệnh Tôi là một dòng sông phẳng lặng, nhiều khi Tôi không biết dòng sông sẽ trôi về đâu ? Như chưa bao giờ biết đâu là khởi đầu, Tôi cũng không biết đâu là điểm cuối cùng, vì cuộc đời vốn vô tận...

- Tôi như con chim cứ hót mãi trong bụi mận gai. Cạn kiệt máu trong tim mà tình yêu vẫn say ngủ. Thôi đừng tiếc! Chẳng bao giờ người là của riêng ta...

- Cuộc đời và định mệnh tôi luôn được gắn liền với hình ảnh một dòng sông,có thể khi đọc Blog này, bạn sẽ thấy được hình ảnh của một kẻ cô độc đáng thương, luôn lang thang đi tìm một thứ gọi là tình yêu, Nhưng... chẳng bao giờ hắn tìm được và sở hữu thứ ấy một cách trọn vẹn !

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2011

Suy Tư......

"Đi mãi một con đường, đi đến nhàm chán, nhưng chưa bao giờ dám rẽ sang lối khác vì sợ. Sợ lạc đường, sợ không có lối ra. Con đường vẫn dài theo năm tháng và nhiều ngã rẽ vẫn đợi ta khám phá. Lặng lẽ bước mà lòng tự hỏi, có phải ta đang phân vân?"

Ai đó nói rằng người không thích sự thay đổi là người chung thủy - mình nghĩ chưa chắc là vậy. Có đôi khi chỉ vì chưa tìm được sự thích hợp để thay đổi nên mới... không thay đổi. Đơn giản thế thôi. Trên đời này làm gì có sự "bất biến" chứ, con tắc kè còn biết đổi màu để tồn tại cơ mà, huống chi con người?
Đấu tranh tư tưởng cho một quyết định không biết là nhỏ hay lớn thấy mệt nhoài đầu óc, vậy là ngưng "đấu tranh" để thấy nhẹ nhàng hơn. Cái gì dang dở giữa chừng thì không thể gọi là "quyết định", đành xếp sang một bên, gọi là "ý định" thay cho "quyết định" để khỏi nặng lòng...
Lục tìm những cuốn sách để trên kệ đã lâu, giật mình vì "cái ta cần thì không có, mà cái có thì ta không cần". Lại cuống cuồng tìm kiếm, chợt nhận ra cuộc đời luôn là những chuỗi nghịch lý bất tận mà con người không thể đoán ra.
Tối ngủ nằm gác tay lên trán toan tính chuyện đời, suy nghĩ mông lung. Nhớ bài học "thêm bạn bớt thù" mà người khác dạy cho mình, rằng trong cuộc đua, dù người ta có đạp mình ngã để mong về đích trước, nhưng khi thấy người ta rơi xuống hố mình nhất định vẫn phải đưa tay kéo người ta lên... Bài học này mình thuộc lòng từ lâu lắm nhưng đã là con người, làm sao tránh khỏi những lúc "sân-si".
Ra đường nhiều lần chứng kiến những cái va quẹt nhẹ nhưng rồi chuyện nhỏ hóa ra to khi chủ nhân hai chiếc xe không ai chịu nhường lời ai, vậy là động tay, động chân. Thắc mắc hoài, sao người ta tiếc một nụ cười và lời "xin lỗi" nhỉ? Có mất mát gì đâu!
Lúc rảnh rỗi, thường lang thang trên mạng. Vào một vài blog của những người xa lạ, đọc một vài entry. Có những blog chỉ đọc lướt qua, nhưng cũng có một vài blog "níu" mình dừng lại thật lâu.
Dường như vẫn còn có ai đó nghĩ... giống mình, cảm nhận về sự vật giống mình, đánh giá một sự kiện cũng giống mình dù chưa hề quen biết. Tự nhiên thấy đồng cảm! Vậy là để lại một vài comment. Có thể rồi một vài blog xa lạ sẽ trở thành thân quen sau lần comment tình cờ ấy, mà cũng có thể là không bao giờ...
Thế giới ảo là thế mà...

P/s : Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
Kenny

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

like me...