Blog viết về những suy nghĩ,tâm trạng.Có thể là vui...có thể là buồn,giận dữ hoặc hạnh phúc.Tất cả chỉ xoay quanh 1 cuộc đời đầy sóng gió của Tôi .1 con người khắc khổ giữa 1 cuộc sống khắc nghiệt...luôn khép kín và bí ẩn.

Cuộc Sống Của Tôi [Là] Nợ Ai Đó Cả Thế Giới !

- Đời Tôi như đời sông, như cuộc sống hòa tan vào thời gian, luôn trôi đi và không ngừng đổi mới, mãi mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế...

- Định mệnh Tôi cũng có thể chỉ là một dòng sông, đôi khi lờ lững trôi đi, đôi khi trong lòng dậy sóng. Định mệnh Tôi là một dòng sông phẳng lặng, nhiều khi Tôi không biết dòng sông sẽ trôi về đâu ? Như chưa bao giờ biết đâu là khởi đầu, Tôi cũng không biết đâu là điểm cuối cùng, vì cuộc đời vốn vô tận...

- Tôi như con chim cứ hót mãi trong bụi mận gai. Cạn kiệt máu trong tim mà tình yêu vẫn say ngủ. Thôi đừng tiếc! Chẳng bao giờ người là của riêng ta...

- Cuộc đời và định mệnh tôi luôn được gắn liền với hình ảnh một dòng sông,có thể khi đọc Blog này, bạn sẽ thấy được hình ảnh của một kẻ cô độc đáng thương, luôn lang thang đi tìm một thứ gọi là tình yêu, Nhưng... chẳng bao giờ hắn tìm được và sở hữu thứ ấy một cách trọn vẹn !

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2011

Thang máy.............

“Từng giờ thang máy vẫn chuyển động theo chu kỳ và không có khả năng thay đổi, cuộc sống của chúng ta cũng có những đợi chờ, có lúc xuống lúc lên, nhưng khác với thang máy, chúng ta có khả năng thay đổi cuộc sống của mình. Cửa thang máy mở ra, bạn bước vào, và cảm nhận điều gì? “

Công ty tọa lạc ở tầng 8 của cả một tòa nhà lớn, việc nhân viên hàng ngày phải đi thang máy là chuyện đương nhiên...
Sau những lúc vội vã tránh đám tắc đường trên phố, sau những cố gắng để không đi làm muộn, ta lại có những giây phút tĩnh lặng khi chờ và ở trong thang máy. Một khoảng thời gian rất nhỏ xen kẽ giữa cả một quãng thời gian lớn cho công việc và những kéo căng của áp lực. Một khoảng thời gian đủ để ta đếm từng hơi thở trong sự chờ đợi nhỏ nhoi...
Khoảnh khắc ấy, ta bất chợt lắng nghe chuyện kể của chiếc thang máy đang êm êm di chuyển tịnh tiến theo một chu kỳ cố định và hoàn toàn không có khả năng thay đổi.
Cũng chẳng ai vu vơ để ý đến những điều quá là thường nhật như ta, rồi lại so sánh, rồi lại liên hệ, mặc dù đôi khi cũng chẳng để làm gì... Nhưng cứ thử nghĩ mà xem, bạn sẽ thấy nhiều điều thú vị đang xảy ra hàng ngày mà ta không hề hay biết.
… Có khi nào người đi thang máy chợt liên hệ giữa hành trình tịnh tiến của chiếc thang máy với cuộc sống của chính bản thân mình? Chắc là ít lắm! Bởi người ta chỉ quan tâm tới những tiện lợi chiếc thang máy mang lại ngay tức thì, rồi cũng sẽ quên ngay thôi.
Nhưng cứ thử nghĩ mà xem, thú vị lắm nhé!
Việc đầu tiên khi đi thang máy là phải chờ đợi. Rất ít khi ta đến mà vừa kịp lúc thang máy mở cửa, thông thường ta vẫn phải chờ đợi, dù ít hay nhiều, dù lâu hay chóng… Cuộc sống này cũng vậy, là cả một chuỗi của sự chờ đợi, đôi khi là chờ đợi trong niềm hân hoan, đôi khi là chờ đợi trong mong mỏi, đôi khi là chờ đợi trong tuyệt vọng, thế đấy, đúng hay không? Nhưng rồi cuối cùng thì cái đích sẽ đến với người kiên nhẫn, mặc dù trong trường hợp xấu nhất có thể là rất rất lâu...
Khi vào thang máy, thường thì ta không chỉ có một mình. Giống như suốt quãng đường mà ta phải đi qua trong cuộc đời này, ta gặp người này, người kia... cùng làm việc này, việc nọ... rồi có thể sẽ mỗi người một hướng, hoặc là cùng nhau đi đến mục tiêu cuối cùng của đời người...
Khi thang máy chuyển động lên, có nghĩa là ta đang đi lên... ta đang nâng cuộc sống của mình lên một mức độ cao hơn, cao hơn nữa... Đó cũng là lúc lực quán tính cho ta cái cảm giác bị nén xuống sàn thang máy. Đúng rồi, để phấn đấu đạt được những mục tiêu tốt đẹp hơn thì chuyện phải gánh trên vai những áp lực cũng đâu có gì là quá đáng phải không nào?
Khi thang máy chuyển động xuống, một cảm giác hơi hẫng hụt choán lấy ta ngay lúc ban đầu... Có thể lắm chứ, khi ta trượt dốc, khi ta vừa đánh mất đi một điều ý nghĩa trong cuộc sống, đương nhiên ta có cảm giác hẫng hụt, chỉ khác nhau ở chỗ cảm giác ấy là nhiều hay ít, lâu hay chóng qua đi mà thôi...
Vậy đấy, đó là lý do tại sao đã từ rất rất lâu, mỗi lần đi thang máy ta đều có xu hướng đứng dựa vào tường... Mỗi lần như vậy ta biết mình đang có cảm giác an toàn, đang có một nơi vững chắc để giảm bớt những áp lực khi cuộc sống đi lên, và giảm bớt những hụt hẫng đời thường khi ta đang xuống dốc...
Thang máy từng giờ từng phút vẫn chuyển động tịnh tiến theo chu kì định trước...và sẽ còn bao nhiêu câu chuyện được kể trên thang máy…

P/s : Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
Kenny

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

like me...