Blog viết về những suy nghĩ,tâm trạng.Có thể là vui...có thể là buồn,giận dữ hoặc hạnh phúc.Tất cả chỉ xoay quanh 1 cuộc đời đầy sóng gió của Tôi .1 con người khắc khổ giữa 1 cuộc sống khắc nghiệt...luôn khép kín và bí ẩn.

Cuộc Sống Của Tôi [Là] Nợ Ai Đó Cả Thế Giới !

- Đời Tôi như đời sông, như cuộc sống hòa tan vào thời gian, luôn trôi đi và không ngừng đổi mới, mãi mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế...

- Định mệnh Tôi cũng có thể chỉ là một dòng sông, đôi khi lờ lững trôi đi, đôi khi trong lòng dậy sóng. Định mệnh Tôi là một dòng sông phẳng lặng, nhiều khi Tôi không biết dòng sông sẽ trôi về đâu ? Như chưa bao giờ biết đâu là khởi đầu, Tôi cũng không biết đâu là điểm cuối cùng, vì cuộc đời vốn vô tận...

- Tôi như con chim cứ hót mãi trong bụi mận gai. Cạn kiệt máu trong tim mà tình yêu vẫn say ngủ. Thôi đừng tiếc! Chẳng bao giờ người là của riêng ta...

- Cuộc đời và định mệnh tôi luôn được gắn liền với hình ảnh một dòng sông,có thể khi đọc Blog này, bạn sẽ thấy được hình ảnh của một kẻ cô độc đáng thương, luôn lang thang đi tìm một thứ gọi là tình yêu, Nhưng... chẳng bao giờ hắn tìm được và sở hữu thứ ấy một cách trọn vẹn !

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011

Gửi mày và những bộ mặt của mày ......

Một entry tương tự entry " Giả Dối".....Mong các bạn sẽ hiểu tôi hơn sau khi đọc entry này...cám ơn vì đã quan tâm
Một lá thư không có thật, từ một người vô hình gửi cho một người hữu hình. Tất cả đều không có thật.





Ngày... tháng... năm...

Gửi mày, một nửa của tao và là kẻ thù của tao...

Mày là một thằng nhócxấu xí, nhưng là một diễn viên kịch giỏi. Từ nhỏ, mày lớn lên đằng sau cánh gà của một sân khấu. Mày bắt đầu làm diễn viên từ khi mày bắt đầu nhận thức được những vở kịch và những vai diễn. Ban đầu, người ta chỉ cho mày đóng vai phụ, những vai mờ nhạt, vì mày không có từ cái vẻ bề ngoài đến cái cá tính và năng khiếu của một diễn viên. Mày chỉ diễn trong góc, và chỉ xuất hiện ở cái khóe mắt xa nhất của khán giả.

Thế rồi, thời gian trôi qua, mày lớn lên và cái sĩ diện của mày cũng lớn lên theo mày. Mày bắt đầu tự tập diễn cho chính mình. Mày đứng trước gương và tập những bộ mặt khác nhau để phù hợp cho những vai diễn khác nhau. Mày tập nhiều lắm, vì mày quyết tâm phải được diễn những vai mà được khán giả nhớ và nhận ra. Mày tập nhiều đến nỗi mày bắt đầu sống trong những vai diễn. Quả nhiên, công sức của mày đã không phải là công cốc. Mày bắt đầu được diễn những vai đáng nhớ. Người ta liên tục giao cho mày những vai diễn đầy cá tính. Lúc thì mày được diễn những vai với tính cách mạnh mẽ, lúc thì đầy tự tin, lúc thì đầy lòng nhân từ, và lúc thì đầy những tính xấu xa. Mày hài lòng lắm. Thậm chí, mày khoái trá đến nỗi quên hết mọi thứ, và cứ thế mà chìm vào những vai diễn. Mày đã không nhận ra một điều, những vai diễn đang ăn lấy mày!

Và mày đã trở thành một diễn viên kịch giỏi như thế. Đôi lúc, mày được quyền tự chọn vai diễn cho những vở kịch. Mày thường hay chọn vai người tốt, vì mày thích gây ấn tượng tốt với khán giả. Mà đúng vậy, khán giả thường thích nhìn diễn viên theo vai diễn của họ, thế là nhiều người nghĩ mày là người tốt. Đến bản thân mày cũng nghĩ vậy. Vì mày thích làm người tốt. Vậy là mày chìm trong vui sướng với những vai thiên thần. Nhưng đôi khi, có những lúc hiếm hoi mày được giao các vai xấu, các vai của quỷ dữ, mày lại giật mình nhận ra... mày đóng đạt đến lạ.

Những buổi tối về, sau những vở diễn, mày hay ngồi trước gương với bộ mặt trang điểm đậm lè như cái mặt nạ, mày lúc nào cũng nhìn cái bộ mặt đó rất lâu rồi mới tẩy trang. Rất nhiều lần, mày nói với tao, mày chùi hoài mà nó vẫn không ra hết. Chùi hoài chùi hoài, hình như nó chỉ ra một bộ mặt trang điểm khác, chứ không phải một bộ mặt không trang điểm. Vì sao mày biết không? Vì những chất trang điểm ấy cũng như những vai diễn, đã thấm vào cái mặt của mày từ lâu rồi. Lâu lắm rồi. Mày không nhận ra đấy thôi. Mày hỏi tao đâu là một bộ mặt không trang điểm của mày. Tao không biết! Nó nằm đâu đó trong những bộ mặt của mày, chỉ có mày mới có thể tìm ra. Mà có khi, tất cả những bộ mặt đó đều đang không trang điểm, chỉ là mày cứ tưởng chúng có thôi. Tao biết, mày sẽ nói với tao là không phải thế, tao sai rồi, vì chính tay mày trang điểm cho chúng mà!

Mày thú nhận với tao rằng mày là đứa vô dụng. Mày nói rằng mày vô dụng vì mày không thể diễn vai diễn của chính mình. Mày vô dụng vì mày bỏ quên quá nhiều thứ trong khi chỉ lo cho những vai diễn mà ít khi nào mày diễn đạt, dù mày cứ tưởng rằng mày đã diễn đạt. Mày nói mày vô dụng vì nhiều lúc mày thấy mệt mỏi với những vai diễn của mình. Mày vô dụng vì mày chỉ có thể không là diễn viên những khi mày ở trong bóng tối đen mịt sau cánh gà, cùng với thiên thần của mày. À ừ, tao quên, thiên thần của mày sao rồi? Vẫn luôn ở bên mày chứ? Tao chắc chắn là vậy. Hãy nói với thiên thần của mày rằng, tao cám ơn người vì đã ở với mày đằng sau cánh gà, để ít nhất, không phải lúc nào mày cũng chỉ là những vai diễn. À, mày còn nói với tao, mày vô dụng ở chỗ mày chỉ giỏi đưa người khác những lời khuyên, trong khi chính mày mới là đứa cần những lời khuyên đó nhất. Và mày vô dụng ở chỗ những vai diễn của mày không phải lúc nào cũng làm những người mày mang ơn hạnh phúc, dù đôi khi mày cứ tưởng là có. Mày vô dụng ở chỗ mày hay tưởng...

Còn theo tao, mày biết không, mày vô dụng nhất là ở chỗ nghĩ mình vô dụng!

Gửi mày...

Mày đang làm gì đó? Lại đang chìm vào những vai diễn à? Ừ diễn tiếp đi nhé! Hôm nay diễn gì thế? Một vai hề trong một vở hài kịch à? Chúc mày diễn thật đạt.

Tao.


P/s : Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
Kenny 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

like me...