Ráng... ngủ nướng thêm một chút, một chút nữa. Ôi... có mùi thơm thơm, rồi... khét khét... hình như cái chăn đang cháy thì phải?
Se lạnh, làm tôi lười hơn!
Sài Gòn se lạnh...Xuống đánh răng, rửa mặt. Chạm nước. Mát mát... lành lạnh... tê tê! Làm tôi tỉnh ngủ hẳn. Khoác thêm cái áo ấm, tôi chợt thèm ly sữa đậu nành ấm ấm, nóng nóng để... áp vào tay, vào má, vào môi, để nhấm nháp cái vị beo béo, thơm thơm, ngòn ngọt ấy! Mà tự nhiên, tự nhiên tôi thèm một bàn tay nắm chặt! Để cảm nhận được vẻ xù xì, thô ráp của những vết chai, cảm nhận cái nóng ấm ở nhiệt độ 37 độ C, cảm nhận sự quan tâm, và thấy tay mình thật ấm trong tay ai ấm áp yêu thương...
Sài Gòn se lạnh...
Con đường từ nhà đến trường như đẹp hơn, thơ mộng hơn bởi sương mù phủ kín lên cây lá. Dưới hai cái ao sâu cạn nước, cảnh vật trở nên đẹp, thơ mộng và huyền ảo hơn. Tựa như những thung lũng ở Đà Lạt (thật ra hơi... thậm xưng tí xíu) nhưng cũng làm tôi thích thú, vui vui với ý nghĩ có một chút Đà Lạt giữa lòng Sài Gòn của riêng tôi. Tự nhiên thấy lòng phơi phới, thanh thản lạ!... Nên tôi cũng tranh thủ hít một hơi thật sâu, thật dài cái không khí trong trẻo, mát lành hiếm có này.
Sài Gòn se lạnh...
Ra đường thấy mọi người dường như nhỏ bé hơn, mong manh hơn, và dường như họ nhích lại gần nhau hơn ấm áp hơn. Xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau. Áp vào má, vào mặt và bất cứ nơi cào thấy lạnh để cảm nhận được hơi ấm từ đôi lòng bàn tay như lan tỏa thấm vào từng thớ thịt, từng tế bào, từng mạch máu. Thấy ấm áp lạ.
Se lạnh...Tự nhiên thèm một ly kem dừa, phía trên có thêm một ít dừa khô cũng thơm thơm, béo béo, cho một muỗng to vào miệng, ui trời... tê đầu lưỡi... tê đến từng kẽ răng. Lạnh nhưng thích quá đỗi! Thèm một ai đó cùng hưởng cảm giác tê tê chạy dọc sống lưng đến nổi cả da gà, da vịt! Thèm một ai đó cùng hít hà, cùng cười. Và thèm... một vòng tay ấm áp, xiết chặt.
Sài Gòn se lạnh...Lại làm tôi thèm được ngửi mùi khói. Mà không phải khói bình thường đâu, phải là khói có lẫn mùi thịt nướng kìa. Thèm được ngửi mùi thơm thơm của gia vị, khét khét của thịt, tiếng cháy xèo xèo của mỡ, (có ai thèm như tôi không nhỉ?) trên bếp than đỏ rực nóng hôi hổi làm hồng đôi má của người nướng thịt. Đẹp lạ!
Thèm uống ngụm rượu nồng nồng, nóng nóng, thơm thơm... Tự nhiên thấy thích, thấy thèm cảm giác ngà ngà hơi men, thèm được nghe những người thân yêu nói chuyện, thèm được hát, thèm được la, thèm được hét... và thèm được yêu thương biết bao!
Ôi, sao thế này? Sài Gòn se lạnh cũng làm tôi say được à? Lạ nhỉ. Trước giờ chỉ biết đến say rượu, say... tình, hôm nay, tôi phát hiện tôi còn say vì... "Sài Gòn se lạnh" nữa.
Tới đây, tôi cũng muốn... xỉn luôn rồi. Trời ơi! Có ai điên hơn tôi không nhỉ?
P/s : Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
Kenny
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét