Blog viết về những suy nghĩ,tâm trạng.Có thể là vui...có thể là buồn,giận dữ hoặc hạnh phúc.Tất cả chỉ xoay quanh 1 cuộc đời đầy sóng gió của Tôi .1 con người khắc khổ giữa 1 cuộc sống khắc nghiệt...luôn khép kín và bí ẩn.

Cuộc Sống Của Tôi [Là] Nợ Ai Đó Cả Thế Giới !

- Đời Tôi như đời sông, như cuộc sống hòa tan vào thời gian, luôn trôi đi và không ngừng đổi mới, mãi mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế...

- Định mệnh Tôi cũng có thể chỉ là một dòng sông, đôi khi lờ lững trôi đi, đôi khi trong lòng dậy sóng. Định mệnh Tôi là một dòng sông phẳng lặng, nhiều khi Tôi không biết dòng sông sẽ trôi về đâu ? Như chưa bao giờ biết đâu là khởi đầu, Tôi cũng không biết đâu là điểm cuối cùng, vì cuộc đời vốn vô tận...

- Tôi như con chim cứ hót mãi trong bụi mận gai. Cạn kiệt máu trong tim mà tình yêu vẫn say ngủ. Thôi đừng tiếc! Chẳng bao giờ người là của riêng ta...

- Cuộc đời và định mệnh tôi luôn được gắn liền với hình ảnh một dòng sông,có thể khi đọc Blog này, bạn sẽ thấy được hình ảnh của một kẻ cô độc đáng thương, luôn lang thang đi tìm một thứ gọi là tình yêu, Nhưng... chẳng bao giờ hắn tìm được và sở hữu thứ ấy một cách trọn vẹn !

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2011

Bức thư tình thứ hai.........


"Vẫn như ngày xưa khi tôi nghe bản nhạc này lần đầu tiên, tiếng piano cuốn tôi vào với tâm tình của cô gái một cách tự nhiên như khi ta đến với nhau. Nhớ ấy quá! Nỗi nhớ dâng đầy trong tim, tràn lên khoé mắt khiến tôi bật khóc. Bao lâu rồi hả ấy? Tôi tưởng là mình đã quên. Nhưng cho đến hôm nay, khi nén lòng nghe lại nhạc khúc ấy tôi mới biết mình không thể quên."

Tôi lại đi trên những con đường xưa, con đường ta từng cùng đi qua, và ấy đã từng hứa sẽ đi đến cuối con đường cùng với tôi. Tiềm thức bị đánh động bởi những điều không có thực.
"Có khi bước trên đường hun hút.
Em tự hỏi mình, ta đang đi về đâu?
Nếu ngày ấy em không đi về phía anh.
Không gặp nhau, giờ này ta thế nào?"
Tôi cũng từng hỏi ấy câu hỏi đó. Và rồi ấy nói rằng: "Nếu tôi không đến, nếu tôi không đi về phía ấy thì ấy sẽ đến và chúng mình sẽ vẫn gặp nhau". Tôi từng hạnh phúc biết bao nhiêu khi nghe ấy nói những điều đó. Hạnh phúc đã từng có thật phải không ấy?
Và ai, một lần sống trong hạnh phúc không lo lắng về một ngày phải chia ly? Tôi đã nói tôi sợ nếu như chuyện của chúng mình là một sai lầm. Và có đúng là mình đã sai lầm không? tôi phải trách ấy? Trách tôi? Hay trách cái giây phút mình gặp nhau ấy?

"Có khi nhìn kim đồng hồ quay.
Em tự hỏi mình, ý nghĩa những phút giây!
Nếu ngày ấy, vào một phút giây khác
Có chắc, mình trông thấy nhau."
Tôi từng đau khổ, vô cùng đau khổ. Đau đến tuyệt vọng khi ấy nói chúng mình sẽ mãi mãi không thể là của nhau. Nhưng tôi vẫn tin mình đến với nhau vì số mệnh. Nếu giây phút ấy mình không đến với nhau thì có lẽ sẽ là lúc khác, vào một thời điểm khác. Mình sẽ đến với nhau, tại sao lại không chứ? Bởi khi gặp ấy, tôi biết đã tìm được người mình thực sự yêu thương.
Thế nên .....

"Nếu thời gian có quay trở lại.
Ngày em gặp anh, ngày cơn gió bồi hồi.
Em sẽ vẫn bước về phía ấy
Phía tầm rèm hoa khung cửa sổ nắng nơi anh ngồi
Gọi em "người xinh đẹp ơi"!
Xin hãy gọi em, như xưa anh đã gọi."
Ấy à, ấy có khoẻ không?
Đã bao lâu mình không nhìn thấy nhau. Những yêu thương dường như đã nguội. Nhưng giờ phút ấy, cái phút đầu gặp ấy.Tôi không thể nào quên. Ánh mắt, nụ cười... Tất cả, còn nhớ không ấy?
Tôi vẫn mong dù không là của nhau, tôi cũng không phải hối tiếc vì đã gặp và yêu ấy. Yêu bằng tất cả sự si mê và dại khờ của một đứa cứng đầu và vẫn luôn tự mãn. Thế nên nếu gặp lại nhau, hãy cứ gọi tôi như ấy đã gọi tôi lần đầu tiên đấy. Ấy có nhớ đã từng nói thế không? "Nếu xa nhau vẫn gọi người yêu dấu"?
Và người yêu dấu ơi!
Có bao giờ ấy nhớ đến tôi không?
Từ khi xa nhau, tôi dường như quên hẳn khái niệm yêu và chấp nhận yêu thương một người khác. Là bởi những ngày tháng bên ấy đã ăn sâu vào tâm trí tôi. Khung cảnh ấy, những con đường, ánh nến, những lời thì thầm... Và hoa...

"Nếu không gian có quay trở lại
Đêm có nến vàng, đêm sắc hoa tươi.
Em sẽ vẫn đợi, khoảnh khắc ấy.
Khoảnh khắc thấy mùa hạnh phúc đang trào dâng
Lặng nghe, lời thì thầm anh nói:
"Anh yêu em, anh yêu em rất nhiều"
Tôi nhớ ấy nhiều quá !
Bản tình ca này dường như viết cho chính tôi. Cho ấy. Và cho những ngày mình bên nhau. Tôi từng say sưa hát. Tôi đã say đắm bài hát này vì lời ca và giai điệu thật đẹp. Nhưng ngày ấy và bây giờ tôi hát với tâm trạng khác nhau. Trước đây là tâm trạng của một người đang yêu và hạnh phúc thực sự. Còn giờ đây tôi hát trong sự tiếc nuối khôn cùng , khôn nguôi về những phút giây mình từng bên nhau...
Ấy còn nhớ tôi nhiều không?
À, tôi lại lẩm cẩm mất rồi. Ấy từng nói sẽ chẳng bao giờ nhớ tôi, chẳng bao giờ muốn nhìn tôi nữa. Tôi lầm lũi quay đi mà không hề níu kéo. Giá mà lúc ấy tôi níu ấy lại. Biết đâu... Mà thôi, day dứt để làm gì.
Dù đã xa và mãi mãi xa nhau nhưng, yêu thương. Tôi sẽ luôn nhớ...

"Nhìn theo, đường hun hút còn xa, xin cám ơn những điều đã qua.
Gọi anh người đương thời ơi, em yêu anh, em yêu anh rất nhiều.
Nhìn theo, đường hun hút còn xa, xin cám ơn nhưng điều đã qua.
Gọi anh người đương thời ơi, em yêu anh, em yêu anh rất nhiều".
Dù cảm ơn nghìn lần tôi vẫn nghĩ là chưa đủ. Ấy từng mang đến cho tôi cả một thế giới diệu kỳ: "đêm có nến vàng đêm sắc hoa tươi...". Điều mà chưa ai làm được và cũng sẽ chẳng còn thế giới thần tiên nào đẹp đẽ hơn thế với tôi trong những ngày tháng sau này.
Ngày mai , tôi sẽ đi trên con đường của tôi. Không còn là con đường mình từng đi chung, không còn lối hẹn nơi ta cùng bước. Cũng không còn những phút giây hạnh phúc để tôi cười trong tha thiết môi hôn. Không còn gì cả! Nhưng chừng ấy thôi cũng đủ để tôi không hối tiếc về những gì đã qua. Có chăng, tôi tiếc vì mình không cùng nhau đi hết con đường mà ta đã chọn. Âu cũng là số mệnh phải không ấy? Như cái giây phút ấy ta đã đến bên nhau...?
Bài hát kết thúc rồi, chuyện tình mình cũng thế. Tôi chỉ muốn ấy nghe lại khúc ca xưa để mãi mãi nhớ về một người từng yêu ấy bằng trọn vẹn tin yêu!
Tôi sẽ là gió trong một chiều tắt nắng.
Gọi bình yên trên vai ấy dịu dàng.
Tôi sẽ là nắng trong một ngày ngát xanh.
Gọi tình yêu về cho nồng nàn ánh mắt...
Tôi là tôi sẽ là tôi
Mỏng manh và dè dặt,
Đặt lên môi ấy hơi ấm của đợi chờ...
P/s : Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
Kenny

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

like me...