Trong cuộc sống không phải lúc nào mọi thứ cũng bằng phẳng. Ai cũng biết điều đó, chả ai là không biết, có chăng chỉ có những con người cố tình, hoặc đang cố suy nghĩ rằng nó bẳng phẳng tuyệt đối. Ở một khía cạnh nào đó, tôi cũng đang nghĩ cuộc đời mình bằng phẳng. Bẳng phẳng đến lạnh người. Tôi có cảm giác đang đi trên một tấm kính, nó trải dài từ nơi tôi đang đứng cho đến tít tận một nơi xa nào đó. Chả ai biết tấm kính ấy dài bao nhiêu. Mà cũng chẳng sao, tôi cũng chả có ý định đi hết nó. Chả bao giờ có ý định đấy cả. Nhưng có một điều mà tôi cần than phiền về nó: Đó là tầm nhìn của tôi khi đi trên tấm kính này - Nó trong suốt!
Nếu nhìn xuống dưới tôi thấy vô số những đầu con người. Hình như dưới đó họ cũng đang bước đi. Dáng họ nhộn nhạo và vội vàng. Từng cái đầu nhấp nhô, dày đặc, và tất cả những cái nhấp nhô ấy cứ di chuyển không ngừng như một dòng sông đang cuộn sóng. Đoàn người ấy cứ lầm lũi mà đi, chẳng ai có ý định nhìn lên trên cả. Họ cứ cúi mặt xuống mà đi mãi, chả hiểu vì sao nữa! Thỉnh thoảng tôi có bắt gặp ánh mắt len lén đang nhìn lên trên. Và trong cái khoảnh khắc ấy tôi thấy ánh mắt mình chạm phải một khối băng giá. Một khối băng giá thực sự. Ánh mắt họ, ánh mắt đang chứa đựng một cái lạnh đến rợn người. Khi ánh mắt ấy quết qua tôi, tôi cảm giác như mình đang trên một cái máy bay mui trần, và trong khoảng khắc thì cái máy bay ấy vừa bay qua Bắc Cực. Tôi rợn cả người. Mồ hôi từ đâu cứ tuôn ra ào ào. Lạnh... Lạnh đến toát cả mồ hôi. Ánh mắt ấy nhìn tôi trong khoảg 2 hay 3 giây gì đó, rồi nó biến mất theo cái sự lầm lũi đáng sợ của đoàn người. Tôi không hiểu, không thể hiều nổi cái ánh mắt ấy có phải của con người nữa không, đồng tử của nó không lay động, không tồn tại một sự cảm nhận nào...
Tôi ngồi thừ người ra vài phút. Rồi tôi nhận ra rằg bên cạnh mình giờ đây chẳng còn ai. Tất cả chỉ tồn tại như một khoảng trắng mênh mông. Một khoảng trắng nhạt nhoà và vô vị đến tàn nhẫn...
Thế rồi một đôi tay mảnh mai nhưng cực kì nhanh nhẹn và quyết tâm nhấc bổng cô bé ấy lên. Người sở hữu đôi tay mảnh mai ấy cũng là một cô gái, tóc dài và có khuôn mặt cực kì xinh đẹp và tuổi tác cũng trạc bằng tôi. Có lẽ hai người là chị em. Cô chị nói với em một câu gì đó khi đang nhấc bổng em trên tay. Rồi cô liếc mắt nhìn tôi. Cái liếc mắt ấy sắc như dao cạo, nó làm tôi có phản xạ như vừa bị một mẩu dao lam quét qua mặt. Thoáng trên môi cô là một nụ cười nhếch mép, nụ cười mà chỉ tồn tại trong những truyện cổ tích nơi có những bà phù thuỷ độc ác và tham lam. Tôi không hiểu vì sao cô lại nhìn tôi với ánh mắt ấy. Cho đến khi bóng hai người kia khuất dần, tôi vẫn chưa định thần lại được sau những gỉ xảy ra...
Đầu óc bần thần, hơi thở nghẹn ứ trong lồng ngực, tôi chạy dài mong tình hình sẽ được cải thiện hơn. Gió từ đâu thổi vào mát lạnh.
Tôi cứ chạy mãi... chạy mãi cho đến khi gặp một cánh cửa. Ở trên cánh cửa ấy có một cái nút nhỏ. Tôi ấn vào cái nút ấy, cánh cửa mở dần ra. Trong nó là một căn phòng nhỏ, hình như là cầu thang máy. Và ở chính giữa căn phòng ấy có một tấm biển chỉ dẫn:
"Đi lên hay đi xuống? Ấn nút theo chiều mũi tên."...
Tôi chợt hỏi, không biết có ai đó trong cuộc đời này bắt gặp những suy nghĩ như tôi?
P/s : Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
Kenny
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét