Blog viết về những suy nghĩ,tâm trạng.Có thể là vui...có thể là buồn,giận dữ hoặc hạnh phúc.Tất cả chỉ xoay quanh 1 cuộc đời đầy sóng gió của Tôi .1 con người khắc khổ giữa 1 cuộc sống khắc nghiệt...luôn khép kín và bí ẩn.

Cuộc Sống Của Tôi [Là] Nợ Ai Đó Cả Thế Giới !

- Đời Tôi như đời sông, như cuộc sống hòa tan vào thời gian, luôn trôi đi và không ngừng đổi mới, mãi mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế...

- Định mệnh Tôi cũng có thể chỉ là một dòng sông, đôi khi lờ lững trôi đi, đôi khi trong lòng dậy sóng. Định mệnh Tôi là một dòng sông phẳng lặng, nhiều khi Tôi không biết dòng sông sẽ trôi về đâu ? Như chưa bao giờ biết đâu là khởi đầu, Tôi cũng không biết đâu là điểm cuối cùng, vì cuộc đời vốn vô tận...

- Tôi như con chim cứ hót mãi trong bụi mận gai. Cạn kiệt máu trong tim mà tình yêu vẫn say ngủ. Thôi đừng tiếc! Chẳng bao giờ người là của riêng ta...

- Cuộc đời và định mệnh tôi luôn được gắn liền với hình ảnh một dòng sông,có thể khi đọc Blog này, bạn sẽ thấy được hình ảnh của một kẻ cô độc đáng thương, luôn lang thang đi tìm một thứ gọi là tình yêu, Nhưng... chẳng bao giờ hắn tìm được và sở hữu thứ ấy một cách trọn vẹn !

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011

Trái tim và.....Ốc Biển

Nghe thì chẳng liên quan gì cả, nhưng sao tự nhiên mình lại tìm được mối liên hệ giữa chúng nhỉ?!
Trái tim chỉ có một màu _ màu đỏ _ cái màu ám ảnh, nhìn nhức mắt.
Ốc biển có nhiều màu , nhiều đến vô kể, mình không ấn tượng một màu nào của nó cả, có lẽ vì nhiều thành ra loãng không tạo được nét đặc biệt cuốn hút nào. Nhưng ốc biển có màu đỏ không nhỉ, nghe các bạn vùng biển nói là có, mình mong một ngày được nhìn và chạm vào con ốc ấy.



Ốc thì nhỏ bé giữa biển bao la. Trái tim cũng nhỏ bé nhưng chính nó lại là cả một thế giới bao la.
Đi ra biển dù bước chân có lạc thì ốc vẫn biết đường tìm về nhưng lỡ chân lạc vào một trái tim liệu có biết đường về không?
Tìm một con ốc giữa biển thật đơn giản dù nó có bé , có dễ lẫn đến đâu nhưng tìm được một trái tim thì khó biết nhường nào .
Cầm con ốc trên tay, nó là của mình rồi, trên đó còn khắc tên mình nữa, từ một con ốc tự nhiên thô sơ bằng những nét vẽ, khắc tinh vi trông nó hấp dẫn hơn nhiều. Nhưng trái tim làm sao mà cầm, mà nắm được, làm sao biết được nó có phải của mình không, làm sao mà khắc lên đó tên của mình?!
Cả ốc biển và trái tim đều là ngôn ngữ của cái mà nó được bao bọc, ốc là ngôn ngữ của biển cả, trái tim là ngôn ngữ của con người . Phát hiện ra điều này chẳng có gì là mới mẻ cả.
Tay cầm con ốc , nhìn nó vô tri có nói lên cái gì đâu nhưng khi đặt nó lên tai thấy … có tiếng ầm ù … hình như là lời của gió , của sóng vội vàng xô bờ … lời của biển cả “ Dữ dội và dịu êm _ Ồn ào và lặng lẽ”.
Đặt tay lên trái tim mình, thấy… những nhịp đập nhẹ nhàng, cố lắng nghe xem nó có nói gì không… hình như là… không… hình như không… có …hình như… có… không, không rõ nữa, hay nó có nói mà mình không thể hiểu, không thể nghe ra?!
Ốc biển mình đã định tặng cho một ai đó nhân một dịp gì đó nhưng lại không dám tặng, mình sao vậy ? Đành giữ làm kỷ niệm. Còn…trái tim....có nhiều khi...mình cũng muốn tặng trái tim cho 1 người.....nhưng chợt nghĩ lại......rồi lại thôi......................
Ốc biển và trái tim, trái tim và ốc biển?

P/s : Tác giả của các entry trong blog này chỉ mang tính chất minh họa, nghĩa là hoàn toàn hư cấu và không có thật. Chỉ có các nhân vật là có thật mà thôi.
Kenny

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

like me...